Ngày hôm sau: sau khi các bang chúng Hoa Mãn Lâu xuống lầu ăn bữa sáng của mình, nghe được chuyện tối hôm qua, đều biểu hiện phẫn nộ đối với Đông Tinh Diệu Dương và tiếc nuối đối với việc hôm qua không có tham dự phản hắc.
Trong đó phiền muộn nhất chính là bạn học Tiểu Mão…
“Mạnh Nhiên mẹ nó … anh là cái tên chết tiệt hỗn đản TAT … anh đã cản tôi trả đũa a!!” Tiểu Mão xoa xoa thắt lưng đau nhức gục lên người Mạnh Nhiên cắn xuống, “anh hại tôi không thấy được 1 màn kinh tâm động phách, tôi chán ghét anh!!!”
“Hảo hảo hảo … anh sai rồi anh sai rồi …” Mạnh Nhiên bất đắc dĩ chỉ có thể chịu đau.
“Cầm thú thối tha TAT, làm chính là cả đêm!! Anh sao còn chưa có chết!!!” Tiểu Mão tức giận, gì cũng nói ra.
“Vâng vâng vâng …” Mạnh Nhiên đáp ứng.
Chúng hủ nữ đỏ mặt, cái này rất JQ.. hồng quả quả … không nghĩ tới Cô Đăng như vậy … như vậy …
“A … Mộc Vũ!!” Tiểu Mão đột nhiên buông Mạnh Nhiên ra vọt tới trước mặt Mộc Vũ nắm lấy tay cậu, “tối hôm qua!!.. cái tên phúc hắc kia không làm gì cậu đi!!”
“A…” Mộc Vũ ngơ ngác mà nhìn Tiểu Mão đổi hướng.
“Anh nói!!” Tiểu Mão thấy Mộc Vũ không nói gì, liền quay đầu trừng Lâm Mặc Trạch.
Lâm Mặc Trạch thiêu thiêu mi, bộ dáng đắc ý nhìn Tiểu Mão, trên mặt tràn ngập: cái gì cũng làm.
“Mộc Vũ! Lâm Mặc Trạch có phải đã làm chuyện kỳ quái với cậu rồi không???” Tiểu Mão nổi giận.
“Ngạch, cái kia …” Mộc Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-su-phu-nhi-thu-nga-ma/646262/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.