Bởi vì đoàn người Thanh Lan còn rất nhiều chuyện cấp bách, cho nên không có thời gian bồi Tuyết Sinh bọn họ, Tuyết Sinh cùng Thiên Hồng cũng vui vẻ đi đến khách điếm cùng bọn người Soái Vô Chỉ hội họp, bởi vì lúc trước Soái Vô Chỉ thần thần bí bí nói có người muốn giới thiệu cho bọn họ, không biết là người như thế nào.
“Các ngươi tới rồi.”
Bọn họ vừa bước vào đại đường khách điếm, Soái Vô Chỉ liền khẩn cấp tiến lên nghênh đón, bất quá lực chú ý lúc này của hai người họ cùng tập trung vào một nữ tử đang đứng song song hướng bọn họ thăm hỏi.
Nàng kia bọn họ chưa từng gặp qua, tướng mạo không xuất chúng lắm, nhưng mà khí chất thanh nhã cao quý, làm cho người ta gặp qua khó mà quên được.
“Lão đại, Tiểu Tuyết...”
“Thải Hồng?” Nghe được một tiếng gọi nghẹn ngào, Tuyết Sinh kích động chạy tới.
Đứng ở bên cạnh nàng kia, đúng là Thải Hồng đã lâu không gặp.
Cô bé mang theo cặp mắt hồng hồng, “Thực xin lỗi, ở thời điểm nguy hiểm nhất ta lại không ở bên cạnh mọi người, ta nghĩ qua, ta thật sự thích mọi người, ta đã trở về, hơn nữa sẽ không bao giờ đi nữa, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được ném ta ra.”
Tuyết Sinh vội vàng vỗ về an ủi Thải Hồng, kỳ thật lúc đó nàng rời đi là quyết định nhất trí của mọi người, ai cũng không hy vọng vị tiểu muội muội này bị cuốn vào bên trong cuộc chiến giết chóc, đương nhiên cũng sẽ không ai có ý tứ trách cứ nàng.
Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-phi-thuong-dao/1289941/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.