Chương này hẳn nên kêu là “Ác nhân là như thế nào luyện thành.”
Cái cán hợp kim của chủy thủ không chạm vào ngực Thiên Hồng.
Cầm chủy thủ, là một đôi tay tái nhợt nhu nhược.
“Thanh Nhã?”
Thiên Hồng khó có thể tin nhìn nữ tử lệ rơi đầy mặt trước mắt.
Thanh Nhã cảm giác được lực sinh mệnh của mình đang liên tục không ngừng bị thanh chủy thủ trong tay hút đi, để thôi động lời nguyền của ma nữ phải trả giá đại giới, nàng sắp tử vong hơn nữa không thể trọng sinh.
Nàng ngẩng đầu, đối với Thiên Hồng lộ ra dáng cười thê diễm*, “Cho dù…… ngươi không thương ta nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể vĩnh viễn nhớ rõ ta….”
(*) thê diễm: thê lương mà tiên diễm, vừa đau thương vừa xinh đẹp.
Thiên Hồng còn chưa kịp nói gì, thân thể Thanh Nhã đã tựa như sa điêu gặp phải thủy triều, biến thành cát mịn hắc sắc tuôn rơi, rơi xuống mặt đất. (sa điêu ~ mọi người có biết tranh cát không nhỉ, cái loại cát đó đó.)
Tất cả chuyện này, gần như phát sinh chỉ trong một khoảng khắc.
“Thiên Hồng!” Tuyết Sinh từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, bi thương như sắp chết phác qua, muốn rút chủy thủ trên ngực Thiên Hồng ra, nhưng lại không dám, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thiên Hồng nhìn ngực mình, hẳn là vết thương trí mạng, thế nhưng hắn cư nhiên không cảm thấy đau lắm, khi Thanh Nhã biến mất, con mắt hồng quang trên chủy thủ cũng chầm chầm ảm đạm đi xuống, mạt hồng quang cuối cùng thoáng hiện rồi biến mất sau đó, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-phi-thuong-dao/1289927/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.