“Đại Bằng Kim Sí Điểu” có vóc dáng nho nhỏ ở trên tay Thiên Hồng nhõng nhẽo một hồi, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy thi thể xà vương còn chưa có tán đi trên mặt đất, đôi mắt nhỏ sáng lên, lắc lắc lảo đảo bay qua, nhào tới đứng trên thi thể to lớn của xà vương bắt đầu ăn, ăn cho bằng hết………..cái miệng động động, ăn hết còn chưa thấy đã lại bay về thi thể xà hậu ở phía sau…………..
Tuyết Sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, cái con chim cỡ chim anh vũ này cư nhiên ăn tươi đồ ăn lớn hơn nó mấy chục lần, chờ nó ăn no đánh một cái ợ bay trở về bên cạnh Thiên Hồng, bụng nhỏ đã tròn giống như bóng cao su, khoảng cách chỉ hơn mười thước, bay đến vài lần thiếu chút nữa là rớt xuống đất.
“Quả thực là cái bụng cao su, kêu ‘Đại bàn kim cật điểu’* so ra chuẩn xác hơn,” Tuyết Sinh không ngừng lẩm bẩm, “sau này kêu nó là ‘Tiểu Trư’ thôi”.
(*)Đại bàn: mập mạp; cật: ăn nghĩa câu này chắc là con chim béo tham ăn ^.^
Một câu định chung thân, trở thành nổi đau vĩnh viễn trong lòng Tiểu Trư, thẳng đến khi nó trưởng thành thành một con Đại Điểu uy vũ hùng tráng, mỗi khi nghe được chủ nhân gọi tên mình, đều không nói gì lệ rơi thành hàng.
“Chao ôi, sau khi Tiểu Trư ăn no thì xuất hiện thêm một cái thuộc tính độc, mới vừa rồi còn không có.” Thiên Hồng kinh ngạc nói.
“Lão Đại, đem thuộc tính của Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-phi-thuong-dao/1289924/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.