Tuyết Sinh xấu hổ vội vàng nói lảng sang chuyện khác, nhìn thấy xa xa có một con rắn bò tới so với con rắn bình thường thô to hơn, vội lung tung kêu lên: “A, tiểu BOSS đã ra rồi.”
Đúng lúc mọi người đầy bụng oán khí liền lập tức xông lên phía trước đem cái con rắn béo vô tội kia quần ẩu (con xà đáng thương để lại di ngôn lúc lâm chung: “Oan uổng a, ngẫu (ta) không phải chỉ là có vẻ béo một chút thôi sao, ngẫu trêu ai chọc ai a?”)
(Mộng: tội nghiệp em xà đáng thương)
Trở lại chuyện chính.
Lại đi một đoạn ngắn, bọn họ phát hiện phía trước xuất hiện vài cái thông đạo, xem ra ở phía dưới hang xà này còn có một cái mê cung dưới lòng đất thật to.
Lúc đang không biết như thế nào đi cho phải…..
“Bên trái………ngã thứ ba”
Mắt của tất cả mọi người mạo dị quang nhìn thằng Nam Kha Nhất Mộng vừa lên tiếng.
“Ha hả,” Giấc Mộng Nam Kha vô tội chớp đôi mắt to, xấu hổ cười nói, “Trực giác của loài chuột.”
Không có biện pháp nào tốt hơn, bọn họ cũng chỉ đành nghe theo lời chỉ dẫn của Nam Kha Nhất Mộng đi vào thông đạo phức tạp phiền phức kia, nhưng càng đi càng kinh ngạc, mê cung này vượt xa tưởng tượng của bọn họ, lúc đầu mọi người còn nhớ đường, nhưng theo chỉ dẫn của Nam Kha Nhất Mộng trái trái phải phải di chuyển, đầu óc choáng váng, cuối cùng thành thật bỏ qua ý tưởng nhớ đường đi, đành phải hoàn toàn tin cậy vào phán đoán của Tiểu Mộng.
Nam Kha Nhất Mộng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-phi-thuong-dao/1289922/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.