Tiêu ca với Bàn Tử đã trở lại, Cố Tiểu Bắc nghiên cứu một phen tên họ Tưởng kia mặt thành đầu heo đã không còn nhìn rõ diện mạo, ưm, lại béo.
“Bàn Tử, về nhà lại ăn rất nhiều đúng không.”
“Không, không ăn nhiều, ha ha.” Tưởng Bàn Tử xoa xoa quả đầu húi cua của mình mấy cái.
“Được rồi, chú đừng cố gắng cười, hiện tại anh nhìn mặt chú cảm giác thật trừu tượng.” Tiêu tử vốn có tiếng là độc mồm độc miệng.
Đem chút gì đó mang từ nhà đi cho Tiểu Bắc, cậu biết một mình Tiểu Bắc sống ở nơi thành thị phương Bắc này thực không dễ dàng, cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè về nhà, mình lại là trưởng phòng trọ, đương nhiên phải chiếu cố hài tử này nhiều một chút.
“Mấy chú mấy hôm này không onl game, Tầm Tiên đúng là đã nghiêng trời lệch đất rồi!” Tinh Tinh chờ không được, không đem chuyện của Bạch với đại thần nói một chút, đêm nay cậu không ngủ được.
*nghiêng trời lệch đất [phiên thiên phúc đích]: thay đổi triệt để, hoàn toàn
“Hả, chẳng nhẽ có ai cho chú mày Lục Vĩ?” Kinh ngạc một phen. ( Lục Vĩ, là tọa kĩ giá trị 3000RMB, nói, tôi mơ cũng muốn có nó)
“Anh đây được vậy đã tốt, là Bạch, mấy chú có biết Bạch gả cho ai không?”
“Hắt xì.” Cố Tiểu Bắc không tự giác hắt hơi một cái, trời tháng 10 có chút lạnh, mới đi lấy nước thôi mà, đừng bị cảm. ( thương cảm oa, bị người ta nói tới mà vẫn không biết)
“Chẳng lẽ là GM (game master), móe, vậy thì quá tuyệt.” Tề sau khi Tầm Tiên cập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/204382/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.