Hôm nay Cố Tiểu Bắc nhận được điện thoại của Tần Hướng Nam, mới phát hiện hóa ra mình thế mà đã đem chuyện Tần Hướng Nam đang ở Bắc Kinh quên sạch bách. ( được rồi, là tôi đã quên mất sự tồn tại của đứa trẻ bi thống này)
Doãn Thiên Tề nói cái gì cũng không chịu để cho Cố Tiểu Bắc một mình tới sân bay, cho nên khi hai người bọn cậu cùng xuất hiện trước mặt Tần Hướng Nam, Tần Hướng Nam cái gì cũng đã hiểu rõ. Vẫn lại vênh váo hung hăng như vậy, không coi ai ra gì nắm tay Cố Tiểu Bắc, đột nhiên Tần Hướng Nam cảm thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi, xứng đôi đến nỗi làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Tần Hướng Nam khách sáo cười, theo thói quen muốn giơ tay lên xoa đầu Tiểu Bắc, mà lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, che dấu một chút đem tay thu lại.
“Tiểu Bắc, anh muốn uống nước, đi mua giúp anh đi.”
“Trên máy bay không phải có nước sao.” Tiểu Bắc than thở nói, nhưng vẫn chạy đi mua nước cho Tần Hướng Nam.
Còn lại Doãn Thiên Tề và Tần Hướng Nam, hai người cứng mắt nhìn, nhất thời không nói gì.
“Đừng hy vọng tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”
“Không cần.”
“Nếu có thể, xin để cậu ấy làm một đứa trẻ.” Nói đến Cố Tiểu Bắc, ngữ khí của Tần Hướng Nam cuối cùng cũng mềm xuống.
“Cố Tiểu Bắc một ngày nào đó sẽ lớn lên.” Kỳ thật Doãn Thiên Tề sao lại không muốn có thể luôn có thể bảo hộ Tiểu Bắc, bọn họ còn có một con đường dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/1290094/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.