Lúc Doãn Thiên Tề về liền nhìn thấy Cố Tiểu Bắc đang nằm trên sô pha, TV vẫn mở, nhưng người lại đã ngủ thiếp đi. Ngốc, vì em, tất cả đều đáng.
Hôm nay tới chỗ của Doãn Nhậm, a, lại là một cuộc khắc khẩu, chỉ là lần này cũng khong ra đươc cái kết quả ầm ĩ. Doãn Nhậm thái độ cực kỳ kiên quyết, ông quyết không cho con trai mình trở thành đồng tính luyến ái, sau cùng doãn Nhậm ném cho anh một câu, con cùng thằng bé đó muốn cũng được, coi như Doãn Nhậm ta không có đứa con như con. Doãn Thiên Tề lúc ấy liền nở nụ cười, ông xem tôi là con lúc nào, ở trong mắt ông, chỉ có ích lợi, cả mẹ cũng chỉ là một quân cờ trong tay ông, chúng ta vẫn luôn bị ông đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Doãn Thiên Tề rất mệt, mệt đến nỗi chỉ muốn cùng Tiểu Bắc sống ở một nơi không ai biết, sau đó cùng nhau sống qua từng ngày, nắm lấy tay nhau, ở nơi không người, cứ như vậy mà sống.
Nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tiểu Bắc, lại vẫn làm cậu tỉnh dậy, kỳ thật Tiểu Bắc vẫn cực kỳ lo lắng, cho nên ngủ không sâu.
“Sao rồi? Ba anh nói như thế nào?”
“Không có việc gì, ầm ĩ xong thì tốt rồi. Mệt nhọc, em ngủ trước đi.”
“Gạt người, hôm nay dì anh đã tới, cô ấy đã nói với em.” Dì Noãn? Đúng là nóng nảy như Nghiêm Nghiên. Kỳ thật cũng đều là quá quan tâm tới mình.
“Thật sự, cùng Doãn Nhậm ầm ĩ một trận, hiện tại không phải đã trở lại sao? Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/1290090/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.