“Bộ phận nhân sự đã sắp xếp công việc hậu cần cho em, cụ thể thì đợi em đến rồi nói sau.”
Hậu cần? Không phải là cọ toa lét sao, đại thần, quan hệ với em đã như thế này, anh thật quá đáng ghét rồi. ( quan hệ cái beep…)
“Được rồi. Đưa địa chỉ cho em.”
“Ngày đầu tiên sợ em không biết, hôm đó anh tới đón em. Khoảng 9 giờ anh sẽ đến, đừng ngủ quên.”
Sao Doãn Thiên Tề lại biết cậu thích ngủ nướng. ( Bạch, bởi vì con login vào thời gian cố định là buổi chiều, biểu tình lau mồ hôi)
“Ừm, vâng.”
“Cố Tiểu Bắc.”
“A?”
“Ngủ ngon.”
“A, ngủ ngon, ha ha.” Ngủ ngon, à, khoan, em yêu anh, yêu anh.
Lúc Doãn Thiên Tề tới cổng trường, đợi một lúc lâu mới thấy bóng dáng Cố Tiểu Bắc chạy đến. Hình như còn vừa chạy vừa tìm ống tay áo bên trái. Doãn Thiên Tề nhíu mày, mới sáng sớm, nhỡ cảm thì sao.
Hôm nay Doãn tổng mặc tây trang, nhưng không đeo caravat, cổ áo tùy ý mở ra, cảm giác rất mới lạ.
Tiểu Bắc vừa thở gấp vừa giải thích với đại thần.
“Đều do Tinh Tinh, bảo cậu ấy đặt 3 cái báo thức cho em, cậu ấy lại đặt 2 cái, làm em không nghe thấy cái cuối kêu.” Bạch, vậy cậu đơn giản đặt 1 cái là được, đặt 3 cái làm gì? Tự an ủi bản thân?
“Không sao, lên xe đi. Anh cũng vừa đến.”
Tiểu Bắc ngồi lên xe mới đem cặp mắt buồn ngủ kia mở to ra, cậu mặc dù không hiều biết về xe cộ, nhưng vẫn có thể nhận biết được, Lamborghini. Tiểu Bắc nhộn nhạo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/1290077/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.