Lúc Cố Tiểu Bắc nhìn thấy những lời này, cậu liền ra sức dụi mắt.
Gặp mặt sao? Tiểu Bắc rất chờ mong, nhưng đồng thời cũng lại lo lắng.
Cậu chưa từng nói yêu, thích một người thì có cảm giác như thế nào cậu cũng không rõ. Chỉ là một đứa ngốc, cũng biết, nghĩ đến một người nào đó thì sẽ đỏ mặt, cảm giác nhớ nhung như vậy tuyệt đối không phải là tình cảm bạn bè bình thường.
Doãn Thiên Tề một nam nhân, cậu cũng là một thằng con trai, vậy cậu thích đàn ông? Hay là chỉ đúng lúc cậu thích một nam nhân mà thôi? ( ai ôi, sao cậu bỗng nhiên kiến thức mở rộng vậy)
Như vậy đúng là có hơi nhanh. Nói thật, Tiểu Bắc cực kì hưởng thụ cảm giác được đại thần chiếu cố này, ở nhà cậu đã quen được cha mẹ bao bọc.
Nói đến cha mẹ, bọn họ gần đây rất ít khi gọi điện thoại tới. Bởi vì hồi vừa tới Bắc Kinh, Tiểu Bắc cả một ngày cáu kỉnh với cái điện thoại, mẹ bị cậu nói đến thiếu chút nữa bay từ Tô Châu ra đón cậu về, vẫn là lão Cố kiên định giữ vững lập trường của mình, để cho Tiểu Bắc rèn luyện, vậy mà không được mấy ngày lại muốn đón cậu về.
Các bạn đừng có thấy Tiểu Bắc học về máy tính, kỳ thật nội tâm toàn thân đều tỏa ra mùi văn nhân cổ, ông nội làm trong ngành văn hóa, cha thì dạy học, ngay cả mẹ lúc nào cũng mềm mại uyển chuyển ở nhà nấu cơm, không có việc gì sẽ cùng mấy người già trong khu tám về Pingtan Tô Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-nhan-yeu/1290070/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.