Chương trước
Chương sau
Mê Tiên Cốc. Khu mười tám.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Nguyên Bảo cuối cùng cũng ý thức được cái gì gọi là sức chiến đấu của triệu hoán sư đẳng cấp cao, quả nhiên đủ làm người khác nhìn thấy là mắt tròn mắt dẹt, ngay cả luôn đối với Du Vân không vừa mắt như Tiểu lang Mặc Mặc cũng phải đối hắn thêm vài phần kính trọng, đủ thấy được chiến lực của Du Vân mạnh đến mức nào!
Khu mười tám, quái không sai biệt lắm đều ở khoảng cấp 80, mà Xà Văn Tri Chu(nhện da rắn)và Ma Quỷ Biên Bức(dơi ma quỷ),là quái thích quần cư lại chiếm đa số. Chúng nó cấp bậc tuy rằng không cao lắm, nhưng số lượng vừa nhiều lại thích cùng nhau bao vây con mồi, nếu để chúng bu lại, đè chết người cũng không phải là không thể! Hơn nữa, nhìn đến từng đống trứng lớn có vỏ hình da rắn của bọn nhện, cả người đều không tự chủ được mà nổi da gà, cũng bởi do cảnh quang không mấy thiện cảm này mà rất nhiều người thà rằng đi đánh quái hơn trăm cấp cũng không tình nguyện tới hang ổ của bọn nhện này.
Thế nhưng ——
Ở gần nơi ở của Xà Văn Tri Chu, sinh trưởng một loại Xà Văn Thảo là thảo dược quí hiếm, đồng thời cũng là vật phẩm nhiệm vụ, cho nên ngẫu nhiên vẫn có người đến đánh, về phần Nguyên Bảo và Du Vân là vì Xà Văn Thảo mà đến! Bởi vì Bảo Bảo đang muốn dự trữ dược liệu!
Nói đến đây, Bảo Bảo nuốt nước miếng, tổng cảm thấy đám nhện kia thực đáng thương, không đợi cho chúng nó kịp phản kích, toàn bộ đều bị tiêu diệt gọn, tuôn ra một đống trang bị cùng kim tệ. Nói đi cũng phải nói lại, Du Vân triệu hồi một con hỏa điểu, thật là siêu cường, cảm giác giống như phượng hoàng bất tử trong thần thoại, ngọn lửa do nó phun ra có thể so sánh với Địa ngục chi hỏa của Mặc Mặc!
“Du Vân, đây là thú triệu hồi của ngươi?” Bảo Bảo hỏi, cũng muốn tiến lên xem xét.
“Ân, Hỏa Phượng là một trong số khế ước thú của ta!” Du Vân cười cười, vuốt ve bộ lông xinh đẹp của Hỏa Phượng.”Bảo Nhi có thể đến sờ thử, Hỏa Phượng rất hiểu chuyện, không giống như ai kia!” Nói xong, còn nhìn thoáng qua Mặc Mặc, người ta rất có phong cách, không thèm để ý đến hắn!
Nguyên Bảo tò mò đưa tay lên sờ, quả nhiên Hỏa Phượng ngoan ngoãn để cho hắn vuốt ve, không giống sủng vật Mặc Mặc của mình, trừ hắn ra ai cũng không cho đụng vào! Hỏa Phượng cũng không phải rất lớn, đại khái chỉ cao khoảng 2/3 Nguyên Bảo, cho nên Bảo Bảo thực vừa lòng, bởi vì hắn mỗi lần muốn leo lên lưng Mặc Mặc, đều phải làm cho Mặc Mặc hạ thấp người mới lên được! “Du Vân còn có thú triệu hồi khác?” Bảo Bảo thực muốn nhìn một chút.
“Ân, ta còn ba khế ước thú khác, về sau sẽ cho Bảo Nhi nhìn thấy đủ!” Du Vân xoa tóc Nguyên Bảo, “Bảo Nhi không đi thu thập dược thảo sao?” Nếu để lâu, đám nhện sẽ lại hồi sinh một nhóm mới.
“A, ta quên mất!” Nguyên Bảo vội vàng chạy đến ổ Xà Văn Tri Chu, cẩn thận thu thập mấy chục gốc Xà Văn Thảo, sau đó lại bất ngờ phát hiện ở cách đó không xa vài cây Xà Tiên Thảo. Bảo Bảo thực buồn bực, không biết vì cái gì loại cây cỏ này lại thích sinh trưởng trong ổ nhện, chẳng lẽ phụ cận có xà quật(hang rắn)sao? Nói như vậy, Xà Tiên Thảo chỉ sinh trưởng ở xunh quanh xà huyệt.
“Du Vân, gần đây có xà quật sao?” Hắn lên tiếng hỏi, dù sao Du Vân vẫn quen thuộc nơi này hơn.
“Bảo Nhi làm sao biết?” Du Vân bước tới, Hỏa Phượng đã được thu hồi, miễn cho nhất điểu cùng nhất lang gấu ó. Vừa rồi cũng không biết làm sao vậy, hai con sủng vật đột nhiên nhìn nhau không vừa mắt, thiếu chút nữa đã xông vào nhau rồi!
“Vì cái này!” Bảo Bảo đưa ra Xà Tiên Thảo đang cầm trên tay, “Loại này phần lớn sinh trưởng ở phụ cận xà quật, cho nên ta đoán là có…”
“Đúng vậy, cách nơi này khoảng 100 mét về phía bắc!” Du Vân chỉ về chỗ giống một ngọn núi nhỏ ở xa xa. “Bảo Nhi muốn đánh không? Bên trong chắc có chừng hơn một trăm con rắn?!” Sờ sờ cằm.
“Không cần! Rất ác!” Nguyên Bảo chà xát cánh tay, nhìn đến nhiều nhện như vậy đã muốn đủ tê rần, “Bình thường bọn nhện sẽ không cùng rắn đánh nhau sao? Ở gần nhau như vậy!” Cảm thấy được có điểm bất khả tư nghị.
“Ai biết, chắc là không, lũ rắn chắc đại khái cảm thấy bọn nhện ăn không ngon?” Du Vân cũng trưng ra vẻ mặt đứng đắn cùng Nguyên Bảo thảo luận vấn đề này, kỳ thật hắn cũng muốn biết liệu trong hiện thực, rắn có cùng nhện làm láng giềng không.
“… Chắc là vậy!” Nguyên Bảo trảo trảo tóc, chảy mồ hôi.
“Đi thôi, kế tiếp đi khu mười lăm!” Du Vân ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Nguyên Bảo, hướng đến điểm sát quái tiếp theo.
“Khu mười lăm có cái gì?”
“Cài này a, ta chỉ nghĩ muốn tới đó.” Sau đó cười khẽ, “Bảo Nhi nhất định sẽ thích!”
“Có cái gì?” Nguyên Bảo túm vạt áo Du Vân, tò mò.
“Hồ!” Công bố đáp án, “Là một hồ nước ngọt có thể chơi đùa, có thể câu cá, đương nhiên nếu muốn bắt cá cũng được!”
“Như vậy trước đến câu cá, sau đó nướng ăn đi, ta gần đây nghiên cứu phương pháp nướng cá mới!” Nguyên Bảo mỉm cười, là hồ a, hắn cùng Du Vân lần đầu gặp mặt cũng là ở cạnh bờ hồ.
“Thật sao? Ta thực chờ mong!” Du Vân nhẹ nhàng hôn lên tóc Nguyên Bảo.
Khuôn mặt nhỏ của Bảo Bảo lại lần nữa đỏ lên. Hắn vẫn chưa quen khi bị thân thiết, ngay cả một cái hôn nhẹ nhàng như vừa rồi!
………
“Thật đẹp, nước cũng rất trong!” Nguyên Bảo tán thưởng.
Tuy rằng thường nói nước trong thì không có cá, nhưng là lời này hiển nhiên không áp dụng cho nơi này.
Hồ nước trước mắt, trong suốt có thể nhìn thấy đáy, từ xa nhìn lại một màu phỉ thúy lục sắc; dưới nước bèo, rong um tùm, theo từng đợt gió tạo nên gợn sóng mà lay động, luôn có thể nhìn thấy những con cá lớn béo tròn tự tại bơi qua bơi lại giữa lớp bèo rong, ngẫu nhiên còn có mấy con ếch nhỏ, nhảy lên mặt nước đến bụi cây bên bờ nước.
“Ta đi câu cá!” Nguyên Bảo tuyên bố.
Hắn vừa mới nói xong, bùm một tiếng, Mặc Mặc đã giành trước nhảy thẳng vào hồ nghịch nước, chờ một lúc sau Nguyên Bảo chắc chắn sẽ có một bàn đầy cá lớn!
“Mặc Mặc ——” Bảo Bảo cắn răng, tiểu ngu ngốc này, làm cá chạy hết rồi!
Du Vân ở bên cười khẽ, cưng chiều nhìn ngắm đôi chủ tớ chơi đùa.
“Hừ!” Bảo Bảo hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống bên hồ.
Du Vân cũng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Bảo, nhìn Mặc Mặc trầm mình trong hồ nghịch nước, con cự lang này tựa hồ rất thích nước, thật sự là hiếm thấy!
“Du Vân, nơi này có quái gì?” Bảo Bảo khó hiểu. Địa phương xinh đẹp, yên lặng như vậy, có cái gì để đánh? Ở nơi này nói chuyện đánh nhau, hội phá hư cảm giác an hòa ở đây!
“Chờ một chút Bảo Nhi sẽ biết, quái ở đây chỉ xuất hiện tại một thời điểm nhất định, bình thường khu mười lăm giống như thánh địa nghỉ dưỡng!” Du Vân cười cười, nựng nịu gương mặt non mềm của Nguyên Bảo. “Đến lúc rồi, Mặc Mặc chắc cũng sẽ cảm giác được mà muốn lên bờ!” Ngẩng đầu nhìn, thời gian cũng đã gần đến chính ngọ(giữa trưa, 12h),ánh mặt trời rực rỡ, thực thích hợp để phơi nắng!
“? ?” Bảo Bảo đầu đầy dấu chấm hỏi. Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên phát hiện Mặc Mặc rùng mình, đầu tiên là quan sát trên bờ, trong rừng cây, sau đó nhanh chóng phóng lên bờ giũ nước, nhìn chằm chằm vào trong nước đầy đề phòng, trong mắt là vẻ cẩn thận cùng cực độ hưng phấn hiếm khi có được. Trên thân hơi đè thấp, từ trong yết hầu phát ra tiếng gầm gừ, đó là biểu hiện khi gặp phải cường địch, Bảo Bảo nhận ra được!
“Làm sao vậy, trong hồ có cái gì sao?” Nguyên Bảo nhìn xuống làn nước, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy. Quay lại lại muốn hỏi Du Vân, lại thấy Du Vân đang nhìn về phía rừng cây phía sau, từ nơi đó đang xuất hiện một đội ngoạn gia, ước chừng mười mấy người!
Trước có lang sau có hổ!
Không biết vì sao, trong đầu Bảo Bảo đột nhiên hiện lên câu này.
“Bảo Nhi!” Du Vân đem Nguyên Bảo kéo đến bên người, cùng Mặc Mặc đứng sóng vai, chỉ là Mặc Mặc đang hướng về phía hồ nước đề phòng, còn Du Vân thì đối mặt với đội ngoạn gia vừa mới xuất hiện, khi không rõ ràng là địch hay bạn, hắn không thể mảy may lơi lỏng, bởi vì còn có Bảo Bảo!
Nguyên Bảo cũng có chút khẩn trương, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Du Vân biểu tình nghiêm túc như vậy, cánh tay đang ôm mình thật chặt, đem hắn bảo hộ kỹ càng ở phía sau. Bảo Bảo thực cảm động, cũng quyết tâm cùng Du Vân chiến đấu, hắn cũng phải bảo vệ Du Vân!
Chỉ là khi Nguyên Bảo trong lòng dâng lên lý tưởng hào hùng, đội ngoạn gia ở đằng xa dần dần trở nên rõ ràng, vừa nhìn thấy người dẫn đầu của đội ngoạn gia ý tưởng liền tiêu tan hơn phân nửa! Người kia, hắn đã hai lần gặp mặt, chính là Thanh Phong Phất Diện!
Hiển nhiên, Thanh Phong Phất Diện cũng nhận ra Nguyên Bảo, bật cười, bước nhanh hai bước đến trước mặt Nguyên Bảo, “Nguyên Bảo, đã lâu không gặp !”
“Nhĩ hảo!” Nguyên Bảo mỉm cười nói, đồng thời ánh mắt đảo qua những người đi theo phía sau.
“Vị này là ——” Thanh Phong nhìn đến tư thế thân mật của Nguyên Bảo cùng Du Vân liền lên tiếng hỏi, không mảy may phát hiện ra mình đang nhíu mày.
Nhưng hắn không phát hiện, không có nghĩa là không ai nhìn thấy, ít nhất Cận Du Vân đã chú ý tới, ánh mắt lợi hại chợt lóe đã hiểu rõ, sau đó lạnh nhạt hồi đáp: “Ta là Du Du Phù Vân! Nhĩ hảo!” Tay vẫn không buông Nguyên Bảo ra, giống như muốn tuyên bố, Nguyên Bảo là của hắn!
“Hắn là Thanh Phong Phất Diện, là bằng hữu nhận thức trước kia!”Nguyên Bảo giới thiệu với Du Vân, sau đó tiếp tục đánh giá đội ngũ phía sau Thanh Phong. Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, có bảy tám người, chỉ là hắn thật sự không nhận ra ai với ai!
Thanh Phong Phất Diện trở nên có chút cứng ngắc, thầm nghĩ, đã chậm rồi sao? Lại nhìn về phía Nguyên Bảo, Bảo Bảo căn bản không có chú ý tới hai người sóng ngầm đã khai thủy mãnh liệt.
Thanh Phong Phất Diện kỳ thật đã sớm xác định bản thân yêu thích tiểu khả ái chỉ mới gặp mặt hai lần này, nhưng bởi vì không xác định Nguyên Bảo có phải là người đồng đạo hay không, hơn nữa hắn còn bận bịu về việc kiến thành, công vụ bận rộn làm cho hắn không có thời gian thử theo đuổi Nguyên Bảo, bởi vậy mà đã bỏ lỡ thời cơ sao?
Nam nhân trước mắt nhìn đạm nhạt như phù vân, nhưng nhãn quang lại vô cùng sắc bén cùng thâm trầm, tuyệt đối không thể khinh thường, cũng không phải một người đơn giản, nếu hắn không lầm, trong《 Truyền thuyết 》có một đại bang Tùy Huyễn Các, các chủ cũng có tên là Du Du Phù Vân, đây là một nhân vật truyền kỳ, chính là nam tử này sao? Thanh Phong Phất Diện ở trong lòng suy tính.
Bên này, Cận Du Vân cũng đang âm thầm phán đoán, hắn biết tiểu đông tây này chính là người gặp người thích, nhưng không nghĩ tới đối thủ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, tỷ như nam tử nhã nhặn trước mắt này, hay lần trước đến đón Đoàn Đoàn gặp được một tên cao to, tuy rằng Bảo Bảo không nhìn ra, nhưng làm sao có thể thoát được ánh mắt của hắn! Bất quá, chỉ cần Bảo Bảo không thèm để ý, hắn cũng sẽ không để ý. Bởi vì nếu quá mức so đo, ngược lại đối Bảo Bảo lại không tốt, cho nên, Cận Du Vân thu hồi tinh quang đang bắn phá, khôi phục lại vẻ ôn hòa điềm nhiên như bình thường.
Thanh Phong Phất Diện lại nhíu mày, đang muốn nói gì đó, lại bị sự xuất hiện của quái vật trong hồ cắt ngang! Đúng vậy, hiện tại không phải thời điểm để nói này nọ, bọn họ đến đây làm nhiệm vụ, chờ mọi sự thu xếp xong, hắn sẽ hướng Nguyên Bảo thổ lộ, bất luận Nguyên Bảo có chấp nhận hay không, đó đều là tình cảm chân thành của hắn.
“Oa a, là thủy quái!”
Nguyên Bảo nghẹn họng nhìn trân trối con cự quái từ trong hồ xuất hiện, khó trách Mặc Mặc lại cảnh giới như vậy, con quái này cao ít nhất cũng bằng tòa nhà hai tầng, cái đầu trông giống như rắn, thân mình lại giống cá heo, còn cái đuôi thì giống như cá voi, hơn nữa toàn thân được che kín bằng những cái vẩy lớn! Chỉ cần nó ở trong hồ trở mình một cái, liền tạo thành đợt sóng cao tận trời. Nguyên Bảo không biết bình thường nó trốn ở địa phương nào, cái hồ này sâu đến vậy sao?
“Đây là cái gì a?” Bảo Bảo chỉ vào con thủy quái hỏi Du Vân, bàn tay kia thì kéo y phục của hắn, “Nhìn thế nào cũng thấy giống quái vật hồ Loch Ness?”
“A? Bảo Nhi cũng biết quái vật hồ Loch Ness sao?” Du Vân cười cười.
Nguyên Bảo lấy một bộ “Ngươi đừng coi thường ta ” biểu tình ngửa đầu trừng mắt Du Vân, “Ta cũng có đọc sách!”
“Ha hả, nghe nói thủy quái nơi này là nguyên hình của quái vật hồ Loch Ness, dù sao cũng chỉ là giả thuyết thôi!” Du Vân vỗ vai Nguyên Bảo trấn an.”Nó mỗi ngày vào giữa trưa sẽ lên bờ phơi nắng, muốn đánh chỉ có chờ vào đúng lúc này!”
“Du Vân từng đánh qua? Lớn như vậy, như thế nào đánh?” Nguyên Bảo lại nhìn về phía hồ, con thủy quái đang chậm chạp hướng về phía bờ bơi tới, càng tới gần trông nó lại càng có vẻ to lớn hơn.
“Đoàn kết là sức mạnh! Chúng ta cũng tập hợp toàn bộ mọi người cùng đánh nó!” Du Vân ở bên tai Nguyên Bảo nhẹ giọng nói, “Bất quá hôm nay vị huynh đài kia muốn làm nhiệm vụ, chúng ta trước hết nên tránh đi, thủy quái xuất hiện rồi sẽ không có thời gian trì hoãn!”
“…” Bảo Bảo nhìn xem bên kia Thanh Phong cùng mọi người đã muốn hoàn tất việc chuẩn bị chiến đấu, sau đó gật đầu, triệu hồi Mặc Mặc đang tâm bất cam tình bất nguyện! Đúng vậy, không thể quấy rối nhiệm vụ của người khác, vừa rồi người ta cũng không có yêu cầu hỗ trợ!
“Thanh Phong, thực xin lỗi, chúng ta còn có việc, vậy không quấy rầy các ngươi!” Nguyên Bảo đối Thanh Phong hô, nhìn thấy Thanh Phong Phất Diện gật đầu, liền cùng Du Vân Mặc Mặc cùng nhau ly khai, không có ý ở lại thường thức người khác sát quái hoặc là bị quái sát!
Thanh Phong Phất Diện thần sắc phức tạp lại nhìn thoáng qua bóng dáng Nguyên Bảo rồi mới tập trung tinh thần đối mặt cường địch trước mắt! Hắn không muốn cũng không thể nhờ Nguyên Bảo hỗ trợ, tuy rằng con cự lang kia thoạt nhìn rất có sức chiến đấu, nhưng đây là việc của hắn, hắn lại là một người nam nhân, không muốn tỏ vẻ yếu thế ở trước mặt đối thủ! Hơn nữa, hắn còn có đội hữu ở đây, mọi người đều đang nhìn hắn! Làm người đứng đầu một bang, hắn cũng không thể ở thời điểm mấu chốt chỉ lo tư tình, bởi vì nhiệm vụ lần này quan hệ trọng đại tới đại sự kiến thành của bọn họ!
Chờ một chút đi, chờ khi hết thảy kết thúc!
Bên kia.
“Du Vân, các ngươi tại sao lại sát thủy quái?” Nguyên Bảo khó hiểu, con quái lớn như vậy có thể tuôn ra cái gì? !
“Chuyện này a, lúc ấy chúng ta cũng không phải nhằm vào thủy quái mà tới, chính là đánh bậy đánh bạ mới đụng phải lúc nó đang lên bờ phơi nắng, liền thử đánh một chút, kết quả, mọi người trung bình tử vong hai lần mới có thể giết được nó!” Du Vân cười nhẹ nhàng nói, “Ân, tuôn ra N nhiều trang bị, kim tệ, còn có một bộ xương thủy long cùng một khối Kiến thành lệnh! Kỳ thật, chúng ta vốn là vì quặng thủy tinh ở phụ cận mà đến, gặp bên hồ cảnh sắc không tồi liền xây dựng cơ sở tạm thời, muốn nghỉ ngơi thoải mái một phen, kết quả lại biến thành một hồi đại chiến! Ha hả, cũng thật thú vị!” Mà Thanh Phong Phất Diện bọn họ đến sát thủy quái, chính là vì Kiến thành lệnh đi? Dù sao nơi này được hệ thống công bố là một trong những điểm có thể đánh ra được Kiến thành lệnh!(Thanh: cái này theo như lời Phong bà bà hay nói, là anh Du Vân đi tung tăng tung tăng rùi lọt ổ. Phong: hơ hơ, phải gọi là ăn no rửng mỡ hok có việc gì làm mới đi tung tăng=)))
“…” Nguyên Bảo không nói gì, như vậy cũng được? Nhưng, Tùy Huyễn Các không phải đa phần đều là sinh hoạt ngoạn gia sao?
Tựa hồ là nhìn ra nghi vấn của Bảo Bảo, Du Vân xoa tóc của hắn nói: “Tùy Huyễn Các đúng là có nhiều sinh hoạt ngoạn gia, nhưng cũng có những đoàn đội hộ vệ chuyên trách, nói là bảo tiêu thì chính xác hơn, dù sao lấy cường đại vũ lực làm hậu thuẫn, mọi người cũng có thể an tâm hưởng thụ trò chơi, không đến mức bị khi dễ cũng không thể hoàn thủ! Tuy rằng sinh hoạt ngoạn gia không thể bị cố ý PK, nhưng Tùy Huyễn Các là một đại bang phái, phương diện vũ lực không có thực lực, cũng sẽ bị xem thường hoặc bị bang phái khác nuốt lấy, bởi vậy hai tay phải vừa đấm vừa xoa thôi!”
“…” Bảo Bảo tuyệt cú. Chỉ có bội phục.
P/S: Đã sửa lại, thanks longphivan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.