Chương trước
Chương sau
Thái Thản Thành, là hệ thống gồm mấy tòa đại thành, phi thường phồn hoa, người chơi cũng rất đông.
Nguyên Bảo từ sau khi vào thành, cứ cảm giác như nhìn không đủ, hắn chỉ có hai con mắt cơ hồ là không đủ dùng. Bên đường cửa hàng san sát, đương nhiên cấp bậc so với các gian hàng ở Tân Thủ Thôn đều tốt hơn rất nhiều, vào vào ra ra liên tục rất nhiều người; hai bên phố cũng không thiếu các sạp hàng do người chơi tự dựng lên, vật phẩm rực rỡ muôn màu, những thứ kỳ quái gì cũng có.
Vòng vo một hồi lâu, Nguyên Bảo chọn một tạp hóa *** của Hệ thống bước vào, hắn tính toán thanh lý một chút vật phẩm rác trong yêu đái. Nói đến đây, liền không thể không nói một chút đến khả năng làm rớt đồ của hắn. Đại khái là do điểm Mị lực cùng May mắn của hắn đều rất cao, cho nên mỗi lần đánh quái xong, đều xuất ra một đống vật phẩm, ngay cả một con Dã Kê cấp 5 cũng có thể xuất ra một bộ Lục trang cùng 2 Kim tệ, đại khái là luôn có thể khiến Dã Kê xuất ra vật phẩm có giá trị cao nhất. Từ đó suy ra, mấy ngày nay đánh quái được rất nhiều trang bị cùng Ngân tệ. May mắn là thợ rèn đại thúc ở Tân Thủ Thôn đã tặng cho hắn một cái Càn Khôn Yêu Đái, bằng không hắn muốn nhặt cũng không có chỗ chứa.
Cùng *** trưởng đại thúc một phen cò kè mặc cả, sau đó đống vật phẩm rác kia tổng cộng bán được hai ngàn tám trăm Ngân tệ, cũng coi như mấy thứ đó có chỗ đáng giá. Ra khỏi cửa hàng, Nguyên Bảo liền hướng tới chỗ Vệ binh thủ thành môn, hỏi vị trí Trung tâm chuyển chức để đi.
Trung tâm chuyển chức được xây dựng theo phong cách kiến trúc Tây Âu, thoạt nhìn thực to lớn, khí thế bất phàm! Nguyên Bảo thưởng thức trong chốc lát, mới đi vào tiền sảnh. Trong đại sảnh rộng tới mấy ngàn thước vuông, người tuy không nhiều, nhưng cửa sổ lại đặc biệt nhiều. Trong lúc nhất thời, Nguyên Bảo có chút mờ mịt, không biết nên tìm cửa sổ nào để tiếp nhận nhiệm vụ. Ngắm một vòng khắp cái ngõ ngách mới phát hiện có cửa sổ trợ giúp, vì thế vội đi qua đó hỏi thăm một chút.
Tiếp đãi hắn là một tiểu thư NPC tươi cười, “Nhĩ hảo, xin hỏi ta có thể hỗ trợ được gì?” Thái độ rất là thân thiết.
“Nhĩ hảo, ta muốn làm nhiệm vụ chuyển cấp 50, nhưng tình huống của ta có chút đặc thù, cho nên muốn hỏi ta nên đi cửa sổ nào?” Nguyên Bảo trực tiếp hỏi.
“Là vậy a, có thể cho ta xem qua bảng thuộc tính của ngươi không?” NPC tiểu thư nói.
“Không thành vấn đề!” Nguyên Bảo mở ra bảng hệ thống cá nhân, cấp NPC tiểu thư xem qua.
“Ân, tình huống của ngươi tương đối đặc biệt.” NPC tiểu thư gật đầu nói, “Bất quá ngươi có thể có hai sự lựa chọn, một là đến cửa sổ bên kia thực hiện nhiệm vụ chuyển chức của dược sư, người cũng có thể đến cửa sổ trong cùng bên phải để giải ẩn tàng nhiệm vụ của chủng tộc!” Tiểu thư cười cười, “Có thể chọn làm một nhiệm vụ, cũng có thể làm cả hai đều được!”
“Ta hiểu rồi, cám ơn ngươi!” Nguyên Bảo đối nàng cười cười, sau đó hướng cửa sổ nhiệm vụ dược sư đi tới, đương nhiên, nhiệm vụ ẩn tàng hắn cũng muốn thử xem.
Ra khỏi Trung tâm chuyển chức, trời đã muốn chuyển sang chạng vạng, người chơi trở về thành ngày càng nhiều hơn, bởi vì phải bổ sung bão thực độ(trong trò chơi này, người chơi cũng phải ăn uống như đời thực),cũng để nghỉ ngơi. Ban đêm ánh sáng không tốt lắm, đại bộ phận người chơi sẽ không đi đánh quái thăng cấp vào ban đêm, trừ bỏ những người đặc biệt, hoặc là cuồng thăng cấp mới đi làm chuyện như vậy. Nguyên Bảo cũng tìm một khách *** bình thường để nghỉ ngơi, dự định ngày hôm sau sẽ đi làm nhiệm vụ.
Trong khách *** có một tầng đại sảnh lớn cũng chính là Thiện đường, có không ít người chơi đang dùng cơm. Nguyên Bảo chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ, gọi hai món rau cùng một vài món chính, vừa chờ vừa hướng mắt nhìn ra đường quan sát, thản nhiên thưởng ngoạn cảnh vật. Tuy rằng hắn hiện tại đã tới cấp 50, có 10 điểm tự do để thêm vào cột thuộc tính, nhưng điểm thuộc tính của hắn vẫn là rất thấp, không thể trang bị sáo trang hoặc vũ khí linh tinh, thậm chí còn không thể đi bộ nhanh được, bởi vậy hiện tại trên người hắn vẫn là một bộ tân thủ bạch bản trang, ở giữa muôn hình muôn vẻ người chơi trong có mặt trong sảnh đường hiển nhiên trở nên rất nổi bật; hơn nữa hắn vẻ nhàn nhã cùng bộ dáng thanh nhã tự nhiên đã gây sự chú ý cho không ít người.
Ngay khi Nguyên Bảo ăn xong, gọi tính tiền thì họa ngoài ý muốn lại đến, nguyên nhân là do hắn được NPC cửa hàng chiết khấu 10%. Những món ăn hắn đã gọi tổng cộng hết 30 Ngân tệ, *** chủ chỉ thu hắn 27 Ngân tệ, mà cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy, hiển nhiên là tự rước phiền toái đến cửa .
“Uy, lão bản, cũng cùng là khách nhân, vì sao lại thu hắn ít tiền?” Một đại hán cao lớn thô kệch đứng dậy, hướng *** trưởng hô to, ánh mắt còn mang theo ý không thể hiểu nhìn chằm chằm Nguyên Bảo.
“Bởi vì vị khách nhân này được hưởng 10% đích chiết khấu của bổn ***!” Điếm trưởng cứng nhắc nói.
“Dựa vào cái gì hắn có chiết khấu chúng ta lại không có?” Đại hán tiếp tục kiếm chuyện, lời của hắn đã khiến cho không ít người chơi khác chú ý.
Nguyên Bảo bất đắc dĩ, từ trong đáy lòng thở dài, thật là, đi tới chỗ nào cũng đều có người như vậy tồn tại. Không có cách nào khác, hắn đành phải lên tiếng: “Ta có chiết khấu, là bởi vì làm nhiệm vụ được thưởng cho!”
“Nhiệm vụ gì? Ha ha ha, đừng nói là nhiệm vụ Tân Thủ Thôn đi?” Đại hán lớn tiếng cười nhạo, nhìn thấy Nguyên Bảo một thân bạch trang, tự nhiên đã muốn không để vào mắt.
Nguyên Bảo không hề tức giận, gật đầu, “Đúng vậy, là nhiệm vụ Tân Thủ Thôn! Các hạ có muốn làm chỉ sợ là không được nữa rồi!” Hắn đã nhịn một lần, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ khách khí, dù sao hắn cũng không phải hạng người mặc cho người khác khi dễ mà không hoàn thủ.
Đại hán không thể tưởng được Nguyên Bảo trái lại châm chọc hắn, vì thế thẹn quá thành giận nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là tân thủ sẽ không ai dám động ngươi, nên biết thức thời cấp đại gia giải thích, nếu không…” Đại hán uy hiếp, ý tứ thực rõ ràng.
Những người chơi khác đã bắt đầu có chút không vừa mắt, ngay cả đồng bạn của đại hán cũng cảm thấy có chút không yên, vội tiến lên can ngăn, lại bị đại hán đẩy ngược trở về. Xem ra, đại hán này nhất định phải cùng Nguyên Bảo ăn thua đủ.
Trong thành không cho phép người chơi tự ý PK, nhưng nếu người chơi ác ý muốn PK, cũng không có cách nào.
“Ta, không, muốn!” Nguyên Bảo nhấn mạnh từng chữ, giọng nói kiên quyết, trừng mắt nhìn đại hán, hắn dựa vào cái gì không những khi dễ mình còn muốn mình giải thích cho hắn chứ, không quan tâm.
“…” Đại hán nóng nảy, liền huy đao bổ về phía Nguyên Bảo, Mẫn của Nguyên Bảo không cao, vẫn có thể tránh né phần lớn lưỡi đao, nhưng vẫn bị chém rớt 80 điểm huyết, cánh tay cũng bị thương!
Cơ hồ là cùng lúc, đại hán bị hồng danh!
Bên tai Nguyên Bảo vang lên thanh âm Hệ thống thông báo: Người chơi Nguyên Bảo bị người chơi Trọng Kiếm ác ý PK, có được 5 phút phản công không bị chống trả, nếu lúc này giết chết đối thủ không bị hồng danh; nếu ngược lại bị giết không bị xuống cấp, không mất điểm kinh nghiệm, trang bị cùng Ngân tệ.
Mà ở trong đại sảnh tất cả người chơi cũng đều ngây người. Về chuyện ác ý PK trong 《Truyền Thuyết》, nếu chỉ khiêu khích đối phương thì sẽ bị hôi danh(tên biến màu xám),giết đối phương mới bị hồng danh(tên biến màu đỏ); hôi danh khiển trách tương đối nhẹ, chính là không thể ra khỏi thành và bị giảm trừ điểm Thiện ác mà thôi, không có tổn thất gì khác; nhưng mà bị biến hồng danh thì khác, khi đang bị hồng danh thì người chơi nào cũng có thể giết hắn, hơn nữa giết hồng danh thì kinh nghiệm tăng lên gấp đôi, tử vong cũng không bị xuống cấp, cho nên bình thương người chơi tuyệt đối không muốn biến hồng danh! Thế nhưng, đại hán này chỉ chém đối phương một đao mà thôi, liền lập tức hồng danh!
Bản thân đại hán cũng đang ngây dại, giơ đao sững sờ. Hệ thống thông báo thêm, bởi vì hắn ác ý công kích đệ nhất Thiện Nhân trong hệ thống, cho nên sẽ bị hồng danh ba ngày, trong thời gian này nếu bị giết sẽ bị giảm một cấp, cũng sẽ bị hư hại trang bị xem như khiển trách, cũng để cảnh tỉnh! Thiện Nhân, là cái gì? Đại hán không hiểu được; vì sao tân thủ nhỏ xinh ngay trước mắt hắn lại là Thiện Nhân chứ? Còn PK không phải chỉ bị hôi danh sao, vì cái gì hắn lại bị hồng danh, hơn nữa tới ba ngày? Đại hán nhất thời sững sờ đứng đó, không nói nên lời cũng không thể cử động.
“Này, ngươi còn không nhanh rời khỏi đây đi? Nếu chờ thêm chút nữa ngươi muốn chạy cũng không được!” Nguyên Bảo nhắc nhở đại hán, tuy rằng người vừa khiêu khích lại công kích hắn, nhưng Nguyên Bảo cũng biết bị hồng danh đáng sợ tới nhường nào, chỉ e trong ba ngày này người kia sẽ không thể hảo hảo nghỉ ngơi! Bởi vì thời gian logout sẽ không được tính vào thời gian bị hồng danh, cho nên muốn dùng thủ đoạn logout để giảm bớt thời gian là không có khả năng, chỉ đành phải thành thực mà chịu đựng cho hết ba ngày, cho nên, Nguyên Bảo cũng nguôi giận. Oan gia nên giải không nên kết, không nên cứ tạo ra tử địch cho mình!
“…” Đại hán ánh mắt phức tạp, liếc mắt nhìn Nguyên Bảo một cái, sau đó nhanh chóng ở sau sự hỗ trợ của đồng bạn rời khỏi. Hắn hiểu được ý tốt của Nguyên Bảo, bởi vì nếu Nguyên Bảo muốn động thủ, hắn căn bản ngay cả cơ hội rời đi cũng sẽ không có, người chơi ở đây tuyệt đối sẽ đem hắn băm vằm, còn như hiện tại dù vẫn sẽ có người chơi truy đuổi bọn họ ở phía sau nhưng đó là chuyện không tránh khỏi, ai bảo giết hồng danh là kỳ ngộ, là ngộ không thể cầu!
Khách ***.
Nguyên Bảo lấy ra Kim Sang Dược tự mình chế luyện đổ lên miệng vết thương, về phần 80 điểm huyết bị tổn thất kia đã sớm phục hồi trở lại. Bên cạnh một ít người chơi vẫn còn đang nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, không rõ vì sự tình gì lại biến thành chuyện như vậy, là do thiếu niên tiểu khả ái có thân phận đặc thù gì sao?
“Ngươi có sao không?” Một đạo âm thanh trong trẻo vang lên bên cạnh Nguyên Bảo, Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn, là một mỹ nam tử thanh tú nho nhã, chừng hai mươi mấy niên kỉ kỷ, thân hình thon gầy cao lớn, tạo cho người ta một cảm giác thực thoải mái. Nhưng mà, một chuyện vừa đi, chuyện khác lại đến là thế nào? Nguyên Bảo ở trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh nói: “Không có gì, có việc gì sao?”
Thanh niên lắc đầu, nói: “Tiểu huynh đệ mới từ Tân Thủ Thôn đến sao? Đi một mình rất nguy hiểm.”
“Không quan hệ, ta đã quen chỉ có một mình, cám ơn sự quan tâm của ngươi!” Nguyên Bảo khách khí nói, mặc dù hắn niên kỷ không lớn, nhưng cũng không phải loại người đơn thuần, ngu ngốc không hiểu biết, hắn cũng đã trải qua không ít chuyện.
“Ta là Thanh Phong Phất Tụ, nếu tiểu huynh đệ nguyện ý, có thể tham gia vào tổ đội của chúng ta!” Nam tử chỉ vào bảy tám người phía sau hắn, thoạt nhìn đều cùng một đẳng cấp.(Thanh: Ha ha, là Thanh Phong đó nha, phởn phởn. Phong: phải xem coi bợn nì là tốt hay xấu nữa, bà đừng có phởn quá, hoho, Thanh: Tui đang phởn cái tên của tụi mình mà)
Nguyên Bảo nhìn nhìn, lắc đầu, nói: “Vẫn là không được, cấp độ của ta vẫn còn thấp, sợ làm chậm trễ đến mọi người, đa tạ ngươi, nhưng thực xin lỗi!”
“Như vậy a, vậy thì không có biện pháp rồi, về sau hữu duyên tái kiến đi!” Thanh Phong Phất Tụ nói, hướng Nguyên Bảo gật đầu, sau đó mang theo đồng bạn ly khai khách ***.
Nguyên Bảo cũng lập tức trở về gian phòng của mình, hắn biết trải qua sự tình vừa rồi, đã gây ra không ít xôn xao, dù sao hắn đã làm cho một người bị hồng danh!
Tại một góc sáng sủa trong Thiện đường, cũng có một bàn chỉ có ba người ngồi. Nhưng mà cả ba người lại đều là siêu cấp mỹ nam tử khó gặp, chí ít thì không ít nữ khách trong trong khách *** đều nhìn ra mị lực của ba người này!
“Ta nói, Ngạo, ngươi thấy tiểu khả ái vừa rồi thế nào?” Hồng phát nam tử bên phải chống cằm nói.
Người tên “Ngạo” là một nam tử tóc đen, không trả lời, nhưng ngân phát nam tử ở bên trái đã xen vào nói: “Ta cảm thấy tiểu khả ái kia không đơn giản, từ chuyện hắn có thể được hưởng chiết khấu của NPC đến chuyện hắn dễ dàng làm cho người ta hồng danh, đều chứng minh hắn không đơn giản chỉ là một tân thủ, nhất định có cái gì nguyên do đặc biệt ở phía sau! Ta thấy chúng ta có thể thử mượn sức hắn, dù sao người chơi đặc biệt như vậy quả là hiếm thấy!”
“Ân, đúng vậy, ta cũng nghĩ thế! Không biết tiểu khả ái hội chuyển chức nghiệp gì, có phải là ẩn tàng chức nghiệp không nhỉ?” Hồng phát nam tử cũng đồng ý, thuận tay đẩy đẩy mấy lọn tóc đỏ trên vai.
“Ta nghĩ hài tử kia cũng không dễ thuyết phục như vậy, nếu không vừa rồi bọn người Thanh Phong đã có thể đưa người đi!” Ngạo thản nhiên phân tích, hắn thấy được hài tử kia có một đôi song tử vừa trong suốt lại kiên định!(Thanh:*tiếp tục tự sướng* Ta đường đường chính chính đánh 2 chữ Thanh Phong vào a. Phong: chẹp chẹp, đã bảo đừng có manh động mờ*chớp chớp mắt*)
“Nói cũng phải, bọn người Thanh Phong vừa rồi mới cũng chỉ mới đánh đòn phủ đầu nhẹ nhàng thôi! Xem ra, vẫn cần phải cẩn thận một chút!” Hồng phát nam tử sờ sờ cằm, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
“Hơn nữa ta cũng hiểu được nếu chỉ vì mục đích cá nhân mà tiếp cận, tiểu khả ái nhất định sẽ nhìn ra được, hơn nữa nhất định sẽ không cho cơ hội khác!” Không biết tại sao, ngân phát nam tử lại có loại cảm giác này!
“Chuyện này để sau tái nghị luận, hiện tại ăn cơm trước, sau đó quay về nơi dừng chân thảo luận một chút chuyện kiến thành!” Ngạo ra kết luận. Hôm nay nhìn thấy việc này là ngoài ý muốn, nhưng mà thiếu niên không giống người bình thường kia vẫn thật đáng chú ý, hiện tại là thời kỳ các đại bang phái đều đang tuyển mộ nhân thủ, tính toán chuyện kiến thành, dù là người mới cũng không nên bị bỏ qua, bởi vậy trải qua sự tình nhìn thấy ngày hôm nay, những chi sĩ thức thời đều có chủ ý!
“OK!” Hai người kia gật đầu.
Vì thế tuy chỉ là một đoạn ngắn phong ba, nhưng Nguyên Bảo vẫn đã bị một ít hữu tâm nhân ghi tạc trong lòng, mà lúc này bản thân Nguyên Bảo lại cũng không biết. Hắn đang ở trong phòng, nghiên cứu hai cái nhiệm vụ chuyển cấp, suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thuận lời hoàn thành chúng!
P/S: Tên của bé Bảo Bảo QT dịch thành cục cưng, hồi đầu ta không để ý, thấy mấy bạn trong tổ đội của bé cứ cục cưng, cục cưng, kêu nghe iu chết đi được, thì ra là gọi tên bé Bảo Bảo a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.