Chương trước
Chương sau
Tịch Lạc Ninh từ điện Diêm Vương đi ra ngoài thì nhận được giao dịch trang bị từ Thản Nhiên Tiêu Sái, còn có rất nhiều tiền.
Vừa rồi là Thản Nhiên Tiêu Sái lên sờ trang bị. Anh chỉ muốn đi thử SD. Còn chuyện trang bị này kia, tự nhiên không quá quan tâm. Những người khác hình như cũng không để ý lắm. Trang bị không phải là rất tốt nhưng cũng không coi là kém, chẳng qua số tiền có chút không đúng.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Sao nhiều tiền thế?
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Không có nhiều trang bị thợ săn, có một bộ thì tui đưa Tiểu Sửu rồi.
Hóa ra là đền bù tổn thất. Tịch Lạc Ninh cảm thấy thực không cần thiết. Anh không thiếu tiền, trang bị lại không kém. Chẳng qua chỉ thiếu điểm kinh nghiệm thăng cấp thôi.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Không cần. Trang bị thợ săn tôi có rồi.
Nói xong, Tịch Lạc Ninh trực tiếp từ chối giao dịch.
Sau đó một lúc Thản Nhiên Tiêu Sái mới trả lời.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ít nhất nhận tiền đi.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Tôi cũng có rồi. Cậu đem cho người trong bang đi!
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Tất cả mọi người đều có rồi, không thể bỏ sót cậu được.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Được rồi. Nếu không biết còn tưởng cậu là má mì đó.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ha ha. Này là đúng mà! Sau này còn vất vả một thời gian nữa đó ╮ (╯╰)╭
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Có ý gì?
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Vũ Trụ vẫn chưa nhặt được Vô Danh kiếm nên sẽ vẫn tiếp tục T^T Mạng khổ mà!
Tịch Lạc Ninh sửng sốt. Anh vừa rồi quả là không thấy Vũ Trụ Thần Thoại dùng Vô Danh kiếm. Cứ nghĩ là anh ta chẳng qua không muốn dùng. Không nghĩ tới, Vũ Trụ Thần Thoại lại chẳng nhận. Chẳng lẽ tức giận rồi?
Có cần phải hẹp hòi như thế không?
Tựa như biết được suy nghĩ của Tịch Lạc Ninh, Thản Nhiên Tiêu Sái gửi mật giải thích.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Vũ Trụ có vũ khí của mình. Không phải tức giận mới không cần Vô Danh kiếm đâu. Cậu ấy nghe nói cậu có nên ban đầu định mua của cậu, nhưng cậu lại đưa cho bang. Cậu ấy bảo tui đưa Vô Danh kiếm cho một kị sĩ khác, còn cậu ấy sẽ đi kiếm một thanh.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Có phải thấy cậu ấy rất trẻ con không?
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Ừ.
Quả là ng
ây thơ, trẻ con mới thế.
Thế nhưng, trang bị của Vũ Trụ Thần Thoại quả thật là tốt. Một cây Vô Danh kiếm với anh ta có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng với những kị sĩ khác trong bang thì nó lại vô cùng có giá. Xem ra quả thật Vũ Trụ Thần Thoại là một người đầy nghĩa khí.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ha ha. Quen là được rồi. Cậu ấy rất tốt với người khác. Nhưng lại không được tự nhiên.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Không phải không được tự nhiên bình thường đâu!
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ha ha. Đúng vậy. Trước kia cảm thấy trưởng thành thì sẽ tốt hơn. Không ngờ mấy năm nay ngược lại càng ngày càng không được tự nhiên.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Cứ nghĩ rằng vào trò chơi thì sẽ thay đổi. Không ngờ rằng không chỉ không mất mà còn biến thành lạnh lùng nữa. Im lặng là vàng! Ài. Tui đã tuyệt vọng rồi.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Nói như vậy, là cậu đã kéo anh ta vào trò chơi hả?
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ừ. Cậu ấy chỉ ru rú trong nhà suốt. Sợ cậu ấy ở nhà lâu quá sẽ không tốt nên mới cố gắng kéo vào trò chơi.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Khó trách cứ có cảm giác cậu là bảo mẫu. Thế nhưng hình như cậu rất thích điều này.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ha ha. Mười mấy năm làm anh em cũng không phải đùa.
Người bên cạnh Tịch Lạc Ninh rất nhiều. Nhưng phần lớn đều là vì lợi ích mới lấy lòng anh. Người chân thành với anh rất ít.
Giống như anh được sinh ra trong gia đình kia. Từ lúc còn nhỏ đã phải luôn cân nhắc. Đó tựa như bản năng từ trong bụng mẹ.
Trước kia Tịch Lạc Ninh cùng đa số mọi người đều giống nhau, cho rằng cái gọi là tình cảm anh em đều là trò chơi ngây thơ. Bởi vì anh từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều người vì lợi ích mà bán đứng người thân, anh em, linh hồn của mình.
Nhưng những ý nghĩ này chẳng biết lúc nào thì đã thay đổi.
Tịch Lạc Ninh không có tâm trạng thảo luận tiếp về tình anh em nữa. Dù sao thì cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Ah. Đi trước mua thuốc cái. Chút gặp ở Lạc Xuyên!
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ừ. Chuẩn bị đánh lớn một trận đi!
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Ừ.
Tịch Lạc Ninh đến cửa hàng mua thuốc. Vẫn còn một lúc nữa mới đến bảy giờ, không có việc gì làm nên anh chạy đến Đông Hồ câu cá.
Không nghĩ tới Vũ Trụ Thần Thoại cũng câu cá ở Đông Hồ.
Từ chuyện của Ngạo Thị Quần Hùng, Vũ Trụ Thần Thoại vội vàng giúp đỡ anh nên Tịch Ninh liền chủ động qua chào hỏi.
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ơ, anh ở đây à?
Cách một lúc lâu Vũ Trụ Thần Thoại mới trả lời một chữ, vẫn như trước không có dấu câu.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
Tịch Lạc Ninh bó tay rồi. Mới nãy trong phó bản anh thấy Vũ Trụ Thần Thoại cũng không dùng dấu chấm ở cuối câu.
Mặc dù giọng điệu lúc mua trang bị của anh không được tốt lắm khiến anh hiểu lầm anh ta. Mặc dù Vũ Trụ Thần Thoại cho tới bây giờ đều như thế, cũng không phải có sự đối xử khác biệt với anh nhưng Tịch Lạc Ninh vẫn rất không thoải mái.
Tịch Lạc Ninh một khi đã khó chịu thì sẽ trực tiếp gây sự.
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đánh dấu câu anh sẽ chết à?
Lần này Vũ Trụ Thần Thoại trả lời rất nhanh.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sẽ không
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đã không chết thế sao không đánh!!! (╰╯)#
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Phiền
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sao anh lại lười như thế chứ?
Tịch Lạc Ninh vô lực rồi. Càng vô lực hơn chính là Vũ Trụ Thần Thoại lại coi đó là điều đương nhiên.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi lười rất liên quan đến cậu hả
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Rất!
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]:?
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Khiến tôi rất khó chịu (╰╯)#
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cậu khó chịu liên quan gì tôi
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh khiến tôi khó chịu.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi không cho cậu vì tôi khó chịu
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: … Đây không phải vấn đề anh cho hay không (#‵′) 凸
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Mà là vấn đề anh khiến tôi khó chịu (╰╯)#
Tịch Lạc Ninh phát điên rồi.
Tịch Lạc Ninh phát điên rồi.
Quả nhiên người quen của Địch Vân cũng là người đến từ Hỏa Tinh mà. Có thể bẻ cong vấn đề như vậy sao?
Vũ Trụ Thần Thoại trầm mặc cả buổi, tựa như vì Tịch Lạc Ninh nổi bão mà không giải thích gì cả khiến anh sợ hãi rồi.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi không có nghĩa vụ làm cho cậu thấy thoải mái
Tịch Lạc Ninh lặp đi lặp lại lời này mấy trăm lần. Mặc dù lời trước đó hình như không có vấn đề gì cả nhưng … lời này một mình nhìn kĩ lại, xem kiểu gì cũng thấy quái dị.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cậu cũng không phải vợ tôi
Anh bị đùa giỡn rồi!
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: (╰╯)#
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Nếu cậu là vợ tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm làm cho cậu thoải mái^^
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Phắc
Thật sự là đùa giỡn anh mà. Tịch Lạc Ninh giận rồi, trực tiếp mở quần P.
Vũ Trụ Thần Thoại phản ứng rất nhanh, bị bắn trúng hai mũi tên liền xông thẳng lên.
Công kích của kị sĩ mạnh hơn thợ săn, kị sĩ lại là loại hình cận chiến. Cà Phê Mất Khống Chế lại kém hơn Vũ Trụ Thần Thoại mấy cấp. Cho nên Vũ Trụ Thần Thoại chỉ cần mấy đao đã xử đẹp Cà Phê Mất Khống Chế rồi.
Vị kị sĩ anh tuấn nhảy nhót mấy cái trên thi thể thợ săn …
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Phản ứng bản năng
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Dám giết không dám nhận (#‵′) 凸
Tịch Lạc Ninh cười lạnh. Tới giẫm nát thi thể anh cũng là bản năng sao? Xem ra Vũ Trụ Thần Thoại ngoài tính tình vặn vẹo, tính cách cũng vô cùng lồi lõm!
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Phản ứng bản năng
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Bản năng xuống địa ngục đi (╰╯)#
[Gần] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: … Chuyện gì thế. Nóng tính vậy?
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Hồi sinh cậu ấy
Thản Nhiên Tiêu Sái thực sự ném Phục Hoạt Thuật tới.
Tịch Lạc Ninh từ chối.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đứng lên, đừng cáu nữa
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: … Anh rốt cuộc từ Hỏa Tinh tới hả? Sao lại có cái kết luận mạnh mẽ như vậy?
[Gần] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Hỏa Tinh chỉ có một, Vũ Trụ là người sao hỏa duy nhất!
[Gần] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Cáu kỉnh với người hỏa tinh không có ý nghĩa, đứng lên đi!
Thản Nhiên Tiêu Sai lại ném một Phục Hoạt Thuật tới.
Tịch Lạc Ninh vẫn từ chối.
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: (╰╯)# Đã nói không cáu mà!
[Gần] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Điện Diêm Vương gần Lạc Xuyên hơn (@ @)
Trong lúc Vũ Trụ Thần Thoại và Thản Nhiên Tiêu Sái cùng im lặng thì Tịch Lạc Ninh trực tiếp đi Diêm Vương điện luôn.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu còn lười hơn tôi
Nhận được mật này, Tịch Lạc Ninh rất buồn bực.
Nghĩ đến anh ta là bạn của Địch Vân, Tịch Lạc Ninh thật buồn bực. Khoảng thời gian anh ở chung với Địch Vân là ngọt ngào nhất, ấm áp nhất và có ý nghĩa nhất. Nhưng cũng là thời gian ầm ĩ nhất, gà bay chó sủa nhất.
Thật sự là oan gia. Mấy năm rồi không liên lạc với Địch Vân, đã thành người xa lạ rồi. Không nghĩ tới vô tình gặp được bạn anh ta, mới vừa rồi còn hành hạ bọn Hoa Sen một trận như vậy, khiến cho giống như anh mới là người có lỗi với Địch Vân, Địch Vân như người bị hại.
Tại sao cứ đụng tới chuyện của Địch Vân, liền ầm ĩ như vậy chứ?
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi đây là nhanh chóng, tiết kiệm thời gian, có hiểu hay không? (#‵′) 凸
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: …
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: ╭(╯^╰)╮ với chỉ số thông minh đó chắc chắn là anh không hiểu rồi!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu đang làm nũng sao
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Rốt cuộc anh từ nào nơi có được kết luận đáng sợ như vậy? –|||
Anh rõ ràng bị bắt nạt rồi?
Tịch Lạc Ninh sờ cằm suy nghĩ. Giống như từng có người cũng thích hiểu lầm lời nói của anh như vậy. Chẳng lẽ …
Điều này cũng có thể hiểu được sao khi người khác kéo anh với Địch Vân lại cùng một chỗ thì Vũ Trụ Thần Thoại lại kích động như thế. Bởi vì Vũ Trụ Thần Thoại chính là bản thân anh ta. Huống chi hình thức ở chung của Thản Nhiên Tiêu Sai cùng Vũ Trụ Thần Thoại hoàn toàn là phiên bản của Tiêu Duyệt cùng Địch Vân… Tịch Lạc Ninh càng nghĩ càng thấy đáng nghi. Nhưng lại cảm thấy chắc không trùng hợp vậy đâu ha?
Tịch Lạc Ninh dừng trên bàn phím hồi lâu. Cuối cùng vẫn xóa những chữ kia đi.
Sớm đã hết, trở thành người xa lạ rồi. Nếu không phải anh ta cũng không sao, còn nếu ngược lại thì nói ra càng xấu hổ hơn thôi. Không bằng cứ hưởng thụ trò chơi này còn hơn.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Chẳng lẽ không đúng sao
Ngay cả trả lời cũng giống nhau nữa.
… Chẳng lẽ thật sự trùng hợp vậy?
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đi ăn cơm đây /( ^^)/ bái bai!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Ừ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.