Editor: Jung Tiểu Kú
Địch Vân bảo người làm mang cơm nước lên, tự mình đút cho Tịch Lạc Ninh ăn, cẩn thận như đang che chở một trân bảo.
Tịch Lạc Ninh trầm mặt, thừa dịp rảnh miệng thì quay ra càm ràm Địch Vân: “Anh heo à. Cả ngày chỉ biết làm. Hôm nay, hôm qua… Anh coi mình là người máy, không cần nghỉ ngơi có phải hay không hả… Mà cho dù anh có là người máy đi chăng nữa thì kệ xác anh, tôi không phải người máy… Ngày nào cũng ăn một loại thức ăn như thế này thật chẳng có vị gì cả. Anh muốn tôi điên lên có phải không hả? …”
Địch Vân không nói câu nào cầm khăn lau khóe miệng cho Tịch Lạc Ninh.
Chờ cơm nước xong xuôi, Tịch Lạc Ninh nói cũng khá nhiều, mới tổng kết một câu: “Tóm lại, nhất định phải có tiết chế! Tiết chế có hiểu hay không?”
Địch Vân bảo người làm thu dọn đồ ăn, Tịch Lạc Ninh khó chịu nói: “Sao anh không nói gì thế?”
Cách một lớp chăn Địch Vân vuốt eo anh, nói: “Có muốn đấm bóp chút không?”
“…” Tịch Lạc Ninh xoay người nằm xuống, nói: “Làm đi!”
Kỹ thuật mát xa của Địch Vân càng ngày càng nâng cao, khiến cả người Tịch Lạc Ninh vô cùng thoải mái, không nhịn được ngủ quên luôn, đợi sau khi tỉnh lại đã là bốn năm giờ buổi chiều rồi. Địch Vân vẫn luôn ngồi bên giường đọc kịch bản, đèn ngủ đầu giường nhè nhẹ hắt lên mặt anh ta, khiến gương mặt anh ta như to hẳn ra, cũng nhu hòa hơn mấy phần. Theo đó, đôi mắt nghiêm túc cũng dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-lam-gay-that-tuyet/1289856/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.