Editor: Jung Tiểu Kú
Cuối cùng vẫn đi dạo quanh vườn hoa một vòng, từ đầu đến cuối đều cãi nhau với Địch Vân. Lúc trở lại, sắc mặt Địch Vân rất khó coi. Mãi cho đến khi ăn cơm xong xuôi rồi vẫn còn mặt lạnh.
Tịch Lạc Ninh có chút buồn bực. Hai người đi dạo trong vườn hoa, rõ ràng là một việc rất ấm áp. Bọn họ thế mà không thể nào ấm áp được.
Tính ra, Tịch Lạc Ninh không có cách nào. Anh với Địch Vân đều là những người phải dùng lời dịu dàng, nhỏ nhẹ để dỗ dành. Đáng tiếc, anh và Địch Vân đều không cách nào nhỏ nhẹ, dịu dàng được chứ đừng nói sẽ dỗ dành cho đối phương vui vẻ. Cuối cùng đi dạo cũng chỉ nhận được một bụng tức giận.
Lên trò chơi, sắc mặt Địch Vân mới tốt hơn một chút, chủ động mật anh, lại để anh đứng ra sau, để ý máu mình.
[Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chiếp chiếp chiếp chiếp, tui nhìn thấy ai vậy cà?
[Nhóm] [Tần Ngọc Thanh]: Tui không hoa mắt nha tui không có hoa mắt nha tuyệt đối không có hoa mắt nha?
[Nhóm] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Thần Thám, tật xấu mỗi lần kích động đầu lưỡi sẽ bị thắt còn chưa sửa nữa hả!
[Nhóm] [Nhị Thủ Yên]: Bang chủ sống lại rồi!
[Nhóm] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Đừng nói như tui đã chết rồi ấy chứ.
[Nhóm] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cùng chết rồi khác gì nhau đâu
[Nhóm] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: ^^ chào chị dâu!
[Nhóm] [Cà Phê Mất Khống Chế]: (╰╯)#
[Nhóm] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Bang chủ vừa nhoi lên đừng chọc giận chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-lam-gay-that-tuyet/1289843/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.