Chương trước
Chương sau
Editor: Jung Tiểu Kú
Ngay lập tức Địch Vân quay đầu mắng Tịch Lạc Ninh một chặp.
Lần này anh không chút tức giận, lấy bạ một cái cớ, chạy trốn luôn.
Tịch Lạc Ninh thật sự suy nghĩ vấn đề ở chung với Địch Vân. Vấn đề lớn nhất của hai người chính là tính tình.
Tính Địch Vân không tốt, anh lại không nhịn được muốn cãi nhau với anh ta. Nhưng cãi nhau tổn thương tình cảm, nên phải nghĩ biện pháp giải quyết. Tịch Lạc Ninh thấy Địch Vân không nhịn được lại giở tính xấu, cuối cùng nghĩ được một biện pháp, tránh tiếp xúc quá nhiều với anh ta. Ít gặp nhau thì cũng sẽ không thường xuyên cãi nhau.
Nhưng Tịch Lạc Ninh lại nghĩ, sau khi anh kiếm cớ chạy đi, Địch Vân mắng một lúc rồi quả nhiên tự động yên tĩnh lại.
Tịch Lạc Ninh cười tủm tỉm nghĩ, đây cũng coi như một biện pháp dùng được. Nghĩ đến tính tình Địch Vân một khi bùng nổ, anh xoay người phất tay một cái nhẹ nhàng rời đi, thong thả, tự nhiên, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bản thân đã ngăn chặn được Địch Vân, nghĩ thế nào cũng cảm thấy trong lòng thoải mái.
Mặc kệ Địch Vân giận dữ như thế nào, cuối cùng Tịch Lạc Ninh vẫn nghênh ngang tiến vào gian phòng ở tầng 3.
Địch Vân chủ động bảo người giúp việc thu dọn đồ đạc cho anh.
Trước khi đi ngủ, Khương Tá tự mình đến nói với Tịch Lạc Ninh: “Ngài Tịch, sau này anh cần gì cứ trực tiếp nói cho tôi biết.”
Khương Tá là người giỏi nhất bên cạnh Địch Vân. Những người giúp việc trong nhà hình như cũng do hắn quản lí. Hắn chủ động quan tâm Tịch Lạc Ninh nhất định đã nhận được nhắc nhở từ Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh chẳng cần nói thêm gì cả. Địch Vân là một người tỉ mỉ. Ngày đó anh ta lượn một vòng trong phòng Tịch Lạc Ninh, sau đó sắp xếp sinh hoạt cho anh hoàn toàn thoải mái, chu đáo, đầy đủ.
Tịch Lạc Ninh nằm trên giường nghĩ đến hành động một ngày nay của Địch Vân, nghĩ thầm anh ta cũng không cần tsun thế đâu! Tự nhiên một chút cũng không chết được.
“Ngài Tịch, ngài Tịch...” Giọng nói của Khương Tá dần dần cao lên. Thật sự không hiểu Địch Vân trúng gió cái gì, lại bắt Tịch Lạc Ninh cùng anh ta chạy bộ. Tịch Lạc Ninh ngủ rất sâu, gọi cả buổi cũng không tỉnh lại. Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Địch Vân, Khương Tá không khỏi lau trộm mồ hôi vì Tịch Lạc Ninh. Ngàn vạn lần đừng mới sáng sớm đã cãi nhau nhé.
Tịch Lạc Ninh không nhịn được lật người, mắng: “Không được phép ồn ào.”
Khương Tá lại không nhịn được lén liếc trộm sắc mặt Địch Vân. Tịch Lạc Ninh rõ ràng còn đang rất buồn ngủ. Địch Vân cũng có vẻ không ghét bỏ Tịch Lạc Ninh như vẻ bề ngoài. Để coi có cố gắng đánh thức hay mặc kệ Tịch Lạc Ninh tiếp tục ngủ, tất cả đều phải dựa vào tâm trạng của Địch Vân.
Địch Vân nhíu chặt lông mày: “Anh ra ngoài trước đi.”
Khương Tá thở phào một hơi, đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, lại nghe được Tịch Lạc Ninh mắng to: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Trong lòng Khương Tá giật nảy mình, cuối cùng cũng không quay đầu lại, lấy tốc độ của siêu nhân, vọt ra ngoài.
Tịch Lạc Ninh khi mới rời giường sẽ tức giận, mà tức giận sẽ mắng người: “Địch Vân, sáng sớm còn không để người ta sống yên hả?”
“Đứng dậy.” Sắc mặt Địch Vân rất khó nhìn.
Tịch Lạc Ninh ngồi ở trên giường, chỉ mặc một cái quần lót, trên mặt còn vẻ ngái ngủ, cố chấp nói: “Không. Anh trả chăn lại cho tôi.”
Địch Vân mặt đen xì nói: “Nếu không đứng lên, tôi sẽ đá cậu ra khỏi nhà.”
Tịch Lạc Ninh vừa định mắng người, đầu óc mông lung cũng tỉnh táo lại chút chút, hỏi thẳng: “Địch Vân, sáng sớm, anh rốt cuộc muốn làm gì? Một bộ mặt co quắp như động kinh thế.”
“Chạy bộ với tôi.”
Địch Vân nói như hiển nhiên, Tịch Lạc Ninh không khỏi dừng một chút, tựa như không hiểu ý của anh, “Chạy bộ?”
Địch Vân hừ hừ: “Có ý kiến?”
Tịch Lạc Ninh buồn bực mắng: “Đương nhiên có ý kiến. Anh muốn chạy thì cứ chạy, quấy rầy tôi ngủ làm gì. Đầu óc bị bệnh rồi hả?”
“Đừng quên cậu ở đây để làm gì?”
“Làm cái gì?” Tịch Lạc Ninh vuốt xuôi tóc trên trán, không thèm để ý hỏi.
“...Trợ lý Tịch Lạc Ninh!” Địch Vân nghiến răng nghiến lợi kêu.
Tịch Lạc Ninh buồn bực nhìn Địch Vân nói: “Anh mời tôi đến chỉ vì muốn cùng chạy bộ với tôi?” Ai bảo trợ lý phải làm những việc này. Thế cũng quá dễ dàng rồi.
Địch Vân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh: “Cho cậu hai phút.”
Tịch Lạc Ninh giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn nuốt trọn lời mắng người vào cổ họng, chậm rì rì rời giường. Dù sao anh cũng đã bị Địch Vân đánh thức rồi.
Tịch Lạc Ninh rửa xong mặt mũi đi ra ngoài. Địch Vân sắc mặt đen xì đang đứng ở cửa ra vào, vừa thấy anh ra, không nhịn được nói: “Tay chân vụng về, cậu cầm tinh con rùa đấy hả!”
“Ít ra vẫn nhanh hơn kẻ nào đó mới sáng sớm đã quấy rối người khác ngủ nghê.” Tịch Lạc Ninh không chút yếu thế cãi lại, xoay người liền đi về giường, “Anh nếu thích thì có thể tìm con rùa đến, trẫm đây không theo được.”
Địch Vân giữ chặt lấy anh, “Cậu trách tôi đánh thức không cho cậu ngủ hả?”
“Anh không thể sửa tính chút à? Mới sáng sớm đã làm ầm cả lên, có phiền không hả?” Tịch Lạc Ninh không nhịn được nói.
Địch Vân nói: “Cậu chê tôi phiền?”
“Thật muốn một phát đập chết anh!” Tịch Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.
Địch Vân buông anh ra, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Tịch Lạc Ninh nói: “Phòng tập thể thao không phải ở tầng ba à? Anh đi đâu thế?” Trả lời anh chính là bóng lưng Địch Vân chạy càng nhanh hơn.
Khương Tá không biết từ nơi nào ló đầu ra nói: “Boss mỗi sáng đều chạy bộ đến vườn hoa.”
Tịch Lạc Ninh quay đầu nhìn hắn, nói: “Tối qua nhìn thấy vật gì đó kì lạ hả?”
“A? Không có!”
“Thế tại sao nhìn anh như bị quỷ nhập thế.”
“…” Mắng hắn là quỷ tại sao còn phải vòng vèo như thế? Trong lòng Khương Tá buồn bực, trên mặt lại cười nói: “Thực ra boss rất mong được chạy bộ với ngài Tịch.” Ai di đà phật, đây là lời nói dối có thiện ý, thế nào cũng tốt hơn chút nữa về thấy Địch Vân nổi cáu. Hơn nữa, theo kinh nghiệm nhiều năm theo Địch Vân, tự cảm thấy đáp án này là gần với tâm ý của Địch Vân nhất.
“Ồ?” Tịch Lạc Ninh như có điều suy nghĩ nhìn về hướng Địch Vân vừa đi, cuối cùng vẫn đuổi theo.
Tịch Lạc Ninh vẫn luôn tập thể hình. Anh là nghệ sĩ, phải giữ được thân hình cùng cơ thể mềm dẻo, có huấn luyện viên đặc biệt lên kế hoạch rèn luyện cho anh. Thực ra mà nói, cũng khá buồn tẻ.
Chuyện chạy từ nhà ra vườn hoa thật chưa từng xảy ra bao giờ.
Lúc Tịch Lạc Ninh đuổi được ra ngoài, Địch Vân đã bắt đầu chạy.
Vườn hoa trong nhà Địch Vân có vẻ lớn hơn so với nhà Tịch Lạc Ninh.. Lúc xây dựng, Địch Vân có lẽ cũng đã tính qua sẽ dùng nó để chạy bộ. Vị trí những bồn hoa rõ ràng được thiết kế vô cùng tỉ mỉ.
Tịch Lạc Ninh chạy theo Địch Vân, thấy anh ta vẫn một bộ mặt lạnh, rõ ràng đang còn giận.
Thể lực Tịch Lạc Ninh kém hơn Địch Vân, người mỗi ngày đều rèn luyện. Chạy vài vòng, Tịch Lạc Ninh đã mệt phờ râu, thở hồng hộc còn Địch Vân ngay cả mồ hôi cũng không có. Tịch Lạc Ninh k
hoát tay nói: “Không được rồi. Anh cứ từ từ chạy, tôi ở cạnh đây chờ anh.”
Địch Vân hừ lạnh nói: “Không có tiền đồ.” Sau đó trực tiếp cầm lấy tay Tịch Lạc Ninh, kéo anh chạy cùng.
“Địch Vân! Anh buông tay tôi ra!” Tịch Lạc Ninh la lên.
Địch Vân cười nói: “Tốt nhất cậu không nên nói chuyện. Không người chịu khổ chính là cậu đó.”
Tịch Lạc Ninh không khỏi mắng to Địch Vân. Kết quả Địch Vân cứ như không nghe thấy gì, vẫn kéo tay anh chạy. Tịch Lạc Ninh thật sự không chạy được nữa, Địch Vân liền ôm cả eo anh, để Tịch Lạc Ninh dựa nửa người vào anh ta, ép Tịch Lạc Ninh chạy xong cả đoạn đường.
Sau khi chạy xong, Tịch Lạc Ninh mệt đến độ không còn sức để nói nên lời.
Địch Vân khinh bỉ thể lực của anh: “Đàn bà so với cậu còn khỏe hơn.”
Tịch Lạc Ninh thở phì phò trừng anh ta.
Tâm trạng Địch Vân dường như rất tốt, còn tự mình lấy nước đưa anh uống, nói: “Về sau mỗi này chạy sẽ tốt hơn.”
Tịch Lạc Ninh ừng ực uống xong nửa cốc nước, rốt cuộc bình ổn hơi thở, có thể nói chuyện bình thường. Anh vuốt hai bên tóc ướt nhẹp dính chặt trên trán, buồn bực nói: “Anh còn muốn tôi mỗi ngày đều chạy như vậy?” Bắt anh sáng sớm mỗi ngày đều chạy thế này, ý định giết Địch Vân trong lòng anh đều có cả rồi.
Địch Vân không nói gì. Chỉ giúp anh lau đi mấy giọt mồ hôi dính trên mũi.
Lúc này mặt trời mới mọc, vầng dương chầm chậm nhú đầu. Động tác này của Địch Vân khiến Tịch Lạc Ninh ngoài ý muốn thấy trong mắt anh ta đong đầy nhu tình nhàn nhạt.
Trở về tắm sạch một thân đầy mồ hôi, Tịch Lạc Ninh ăn hết bữa sáng liền khóa mình trong phòng ngủ bù. Khi tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, chắc do buổi sáng có rèn luyện.
Tịch Lạc Ninh đi tìm Địch Vân. Khương Tá lại không biết chui ra từ chỗ nào, nói: “Boss đang làm việc, nếu anh đã tỉnh tự mình sắp xếp đi ạ.”
Tịch Lạc Ninh cũng cảm thấy quấy rầy Địch Vân làm việc là không tốt, liền nói: “Có máy vi tính không?”
“Boss chuẩn bị phòng làm việc cho cậu rồi. Bên trong có máy tính. Phòng ngay bên cạnh phòng của boss ạ.”
Tịch Lạc Ninh đi vào phòng làm việc, máy tính đã cài đặt trò chơi rồi. Nhất định là copy từ máy tính của Địch Vân sang. Tâm trạng Tịch Lạc Ninh vô cùng tốt, lên trò chơi, vẫn luôn chờ Địch Vân login.
Địch Vân vẫn như mọi khi đúng giờ lên mạng, Tịch Lạc Ninh khó được một lần chủ động gửi lời mời tổ đội.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh không mệt hả?
Trừ thời gian ăn cơm, Địch Vân vẫn ngồi ngốc trong phòng làm việc viết văn.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Biết thương người
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sợ anh mệt mỏi quá độ mà chết sớm thôi!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Giúp cậu thăng lên 100 cấp
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh có chết sớm cũng đừng trách tôi à nha!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Hôm nay xoát SD
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ╭ (╯^ ╰)╮
Mệt chết đáng đời anh ta!
Đám người Shin – chan lục đục vào đội. Cấp bậc hiện tại của bọn họ cũng cao rồi, phối hợp lại tốt, không tổ chức thành đoàn thể cũng ngon lành qua SD. Trong trò chơi, cấp bậc cùng trang bị là chủ yếu.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hôm nay đi đâu?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: SD
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Mặc dù rất căn hựn lão Nhị khi cuồng hóa, nhưng kinh nghiệm bên trong quả thật rất phong phú.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cậu cũng biết trộm câu nói của chị dâu.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hoa Sen rốt cuộc thăng được lên 100 cấp, đang rất tự sướng đó mà.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hừ! Thăng cấp rất mệt người.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Càng về sau càng khó thăng cấp.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Vậy cũng hay mà. Giờ hơi chán chơi rồi.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cưới lấy một cô nàng xinh đẹp như hoa, nuôi cá đi.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Con gái phiền lắm. Nếu không bắt chước chị dâu luyện acc nhân yêu gả cho anh đi!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Có đổi giới cũng phải là cưng đổi. Mục sư không có cảm giác an toàn.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Liếc mắt đưa tình đi chết đi!
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vẫn cảm thấy gần đây chị dâu rất nóng nảy.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Nóng nảy +1
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vào
Ngoại trừ Tịch Lạc Ninh, bốn người kia đều đã 100 cấp rồi. Tổ đội này có thể qua SD ngon lành nhưng quá trình vẫn vô cùng mạo hiểm, chỉ cần không để ý một cái là cả đội bị diệt ngay.
Cho nên, sau khi vào phó bản, cả đội đều im lặng.
Sau khi đẩy ngã được Lão Đại, mấy người nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Á á á á, mệt chết tui rồi! Nhưng nhìn thanh kinh nghiệm đang nhích dần nhích dần, nên mặc dù mệt mỏi nhưng cũng không đến nỗi nào. Quả nhiên, ôm đùi đại thần có thịt ăn.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Khinh bỉ mi!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, tiếp nữa không?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Nghỉ mấy phút rồi lại vào
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –|||
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui qua bang phái nói chuyện chút chút.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chờ tui nữa!
Đám người đều thích nói chuyện phiếm, cái gì cũng có thể nói được.
Tịch Lạc Ninh cũng chẳng thèm để ý bọn họ làm khỉ gió gì, sắp xếp lại túi đồ, cấp bậc càng cao thì những trang bị không dùng được nên bỏ đi thôi.
Đến giờ Tịch Lạc Ninh vẫn chưa làm được Vô Danh kiếm cho Địch Vân, bây giờ làm cũng chẳng có tác dụng. Những tài liệu kia đều bị Tịch Lạc Ninh ném vào kho hàng hết rồi.
Đột nhiên Shin – chan mật anh.
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: Chị dâu mau qua kênh bang phái
Tịch Lạc Ninh trực tiếp nhìn kênh bang. Bên trong ồn ào quá. Từ những lời nói lộn xộn của bọn họ, Tịch Lạc Ninh đã tìm được nguyên nhân của sự náo loạn này rồi. Quấn Chỉ Nhu li hôn với Công Tử Phong Lưu. Hơn nữa tạm thời còn không chơi trò chơi nữa.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Dữ dội!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Bình tĩnh, Tiểu Nhu không chơi nữa nhất định có lý do của cậu ta.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Chẳng lẽ Phong Lưu bắt nạt người ta?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Không hề có nửa xu quan hệ nhá
[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Là tôi có việc tạm thời không chơi được. Không muốn trói buộc Phong Lưu nên mới ly hôn thôi.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Lại có chuyện tạm thời không chơi nữa /(ㄒoㄒ)/
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Bang chủ cũng nói vậy rồi một đi không trở lại
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Bang chủ là người đi làm với Chỉ Nhu một học sinh sẽ khác nhau chứ
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Gật đầu
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Sớm nên đi rồi!
[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Chị dâu, nghe chị nói thế, đột nhiên em không muốn đi nữa.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Cho nên mới nói, cậu chính là M mà
[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Chồng trước! Chị dâu nói cưng là S
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Tui có nên hỏi một câu hay không, hiện nay mốt câu này hả?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Có gì nói mau?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Thật sự nằm cũng trúng đạn!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chiếp
Cuối cùng Quấn Chỉ Nhu vẫn rời đi.
Vì thế mà Shin – chan không vui lắm. Cậu bé nói Quấn Chỉ Nhu đi như vậy, chỉ sợ sẽ không quay lại trò chơi này nữa.
Cuộc đời sẽ có rất nhiều người qua đường, huống chi chỉ là trên mạng? Tịch Lạc Ninh thực sự không hiểu những sầu bi này của Shin – chan, cảm thấy sự giàu tình cảm của cậu bé rất ngốc nghếch mà cũng rất đáng quý.
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Quấn Chỉ Nhu đi rồi, cậu sẽ tìm tấm bia đỡ đạn nào kết hôn đây?
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: –! Sao có cảm giác cậu đang bắt nạt tui nhỉ?
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Chính thế đó!
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Để tui khóc một chút đã.
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Đi thong thả, không tiễn!
Tịch Lạc Ninh rất thích Công Tử Phong Lưu nhưng không hề thích cách cậu ấy xử lý chuyện này. Giống như đang trốn tránh, hại người hại mình.
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Sao cậu vô tình thế chứ. Nói thế nào chúng ta cũng là khuê mật mờ.
Tịch Lạc Ninh bị cậu ấy hình dung như thế khiến bản thân như bị thiên lôi đánh cho mền nhũn.
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Muốn thay thầy giáo dạy Văn bóp chết cậu
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Chẳng lẽ không phải sao?
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Đầu heo hả
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: –|||
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Vậy cậu nói chúng ta là cái gì?
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Đương nhiên là bạn bè, heo!
Nếu như cần một từ tượng hình thì chính là bạn hợp nói chuyện, hợp kể khổ.
Lại còn dám dùng từ “khuê mật” để hình dung bọn họ chứ. Tịch Lạc Ninh vô cùng nghi ngờ đầu óc cậu ấy đã bị hỏng rồi.
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Được rồi. Vậy bạn chị dâu kia, Suất Suất xóa bạn tốt tui rồi, chặn mật của tui nữa rồi. Những lúc khác thì coi như hoàn toàn không thấy tui. Vậy có thể bày cho tui chút kế sách gì hông?
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: –||| Đáng tội.
Tịch Lạc Ninh tuy nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút khiếp sợ.
Anh cho rằng hai người bọn họ chẳng qua chỉ không nói chuyện nữa thôi. Không nghĩ tới Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung lại tuyệt tình như vậy. Ngay cả bạn tốt cũng xóa bỏ.
Dù sao cũng là bạn bè trong bang, phải hận thế nào mới có thể làm như vậy? Chẳng lẽ thật sự Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung có tình cảm khác với cậu ấy sao?
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Aiz, đừng mắng tui. Có kế gì thì nói một chút đi!
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Biến. Bản thân tự tìm phiền phức thì tự giải quyết đi.
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: /(ㄒoㄒ)/ Ai biết cậu ta lại nóng nảy như vậy. Haiz! Vậy trước tôi nghĩ cách lấy lòng cậu ta, ít nhất cũng để không còn là người xa lạ nữa.
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Rốt cuộc người nào khiến hai người giống như người xa lạ chứ hả?
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Tui chỉ muốn làm bản thân thoải mái chút thôi mờ.
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Chỉ lo cho bản thân, không nghĩ đến tâm trạng của Suất Suất, hoàn toàn là tự làm tự chịu! Thật không biết nên
nói cậu ngốc ngếch hay ngớ ngẩn nữa!
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Đều là mắng chửi người mà!
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Thế đã rất tử tế với cậu rồi đó.
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 囧 囧 Kiểu gì thì tui cũng là mẹ ruột mà.
Cái gì nhỉ. Hai con người giống nhau, không được tự nhiên, tùy hứng, kiêu ngạo, tính xấu vô cùng... Chỉ mới tách ra bảy năm, kinh nghiệm trưởng thành cũng không giống nhau.
Địch đại thần đều vùi đầu ở nhà hoặc ở công ty viết sách, trở thành đại thần.
Lạc Ninh lại lăn lộn trong giới giải trí rồi trở thành đại thần.
Nói chung ấy, hoàn cảnh trong giới giải trí dễ khiến người ta trưởng thành hơn. Cho nên hành vi, cư xử của Lạc Ninh mới chín chắn hơn một chút.
Lạc Ninh lại không phải bị Địch đại thần áp chế, là anh dùng tư thế của một người trưởng thành nên có để xử lý những vấn đề giữa hai người. Nếu đã thích đến không thể buông tay, vậy phải dũng cảm đối mặt. Cho nên, nếu bản thân đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không chiến được, vậy với tính cách của Tịch Lạc Ninh, anh nhất định có thể tự nhiên xoay người rời đi.
Đây mới là Tịch Lạc Ninh trong lòng tui.
Chứ Địch Vân dù có miệng độc, không được tự nhiên lại tùy hứng, nhưng như bên trên đã nói, anh ấy cũng dùng cách thức của riêng mình để đối xử tốt với người khác.
Đơn giản mà nói, chính là con người Địch Vân là như vậy. Bạn không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài cùng hành vi bên ngoài của anh ấy... Nói cho cùng, anh ấy cũng có chút khó chịu ()/ đó đó đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.