[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ, hóa ra em muốn hiến thân [Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ, thì ra em yêu anh như vậy [Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ, em không cần xấu hổ đâu Ba tin phát liên tiếp, tiếng cười của Tịch Lạc Ninh im bặt luôn. [Gần] [Mộng Hồi]:... –||| Có thể nói cho con biết tại sao ngài lại nghĩ được như vậy không? [Gần] [Mộng Hồi]: (╰╯)# Bảo anh gọi tôi một tiếng chồng cùng hiến thân có nửa xu quan hệ sao?!!! [Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Quyến rũ Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình, giống như cứ trừng như vậy là có thể tìm được bí ẩn đằng sau 2 chữ này. Trừng đến nỗi ánh mắt anh cũng thấy đau nhưng chẳng tìm thấy bất cứ ý khác nào cả. [Gần] [Mộng Hồi]: ╮ (╯╰)╭ có loại cảm giác đang nói chuyện với người ngoài hành tinh. Anh thật sự đến từ ngoài hành tinh hả? [Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sóng điện não cậu có vấn đề [Gần] [Mộng Hồi]: Sóng điện não không nối cùng một kênh, thật sự xin lỗi! Hai người tán gẫu một chút, đi chơi nhiệm vụ vợ chồng. Vũ Trụ Thần Thoại hình như không biết chuyện video, Tịch Lạc Ninh cũng không nói. Nhiệm vụ vợ chồng có thể tăng độ hảo hữu, tăng kinh nghiệm nhưng mà hơi ít. Tịch Lạc Ninh gần đây không vội thăng cấp nên không sao cả. Tịch Lạc Ninh vốn định đi ngủ sớm, nhưng không để ý vẫn cùng Vũ Trụ Thần Thoại chơi đến rạng sáng mới logout đi ngủ. Tiện thể cũng moi được vị trí tiệm cà phê của Công Tử Phong Lưu từ Shin – chan còn có thời gian bọn họ đến nữa. Tỉnh lại thấy Văn Hữu báo Chương Tiết gọi điện thoại, nói cho hắn ta địa chỉ quán cà phê của Công Tử Phong Lưu. Dù sao cũng cần bàn chuyện, thuận đường đi nhìn bọn họ một cái cũng được. “Hôm nay tới đây trước đi!” Bận rộn một ngày, nghe được câu này, Tịch Lạc Ninh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Đi từ phòng thu âm ra, Tịch Lạc Ninh chạy thẳng tới quán cà phê. Nơi ở của Công Tử Phong Lưu cũng cách phòng thu âm không xa lắm, lái xe tầm năm đến mười phút là tới. Tịch Lạc Ninh không ngừng thanh họng. Lần thu đĩa nhạc này cũng rất vất vả, may mà kiên trì cũng có kết quả. Tịch Lạc Ninh rất hài lòng với kết quả này. Nhưng nghĩ đến còn một bài hát chưa xong, tâm trạng thoáng cái lại chẳng tốt hơn. Chương Tiết thật sớm đã chờ ở trong tiệm. Tịch Lạc Ninh đứng ở ngoài cửa, hắn ta vừa thấy anh liền ngoắc ngoắc tay. Tịch Lạc Ninh ra đường cũng không có thói quen đội mũ... Mới vừa tiến vào tiệm rất nhiều người nhận ra anh là Tịch Lạc Ninh. Có mấy người còn định đi lên phía trước, mặt Tịch Lạc Ninh thoáng cái xị xuống. Tới đây phần lớn là nhân viên trong công ty. Có vài ánh mắt, thấy Tịch Lạc Ninh mặt lạnh, liền thấp giọng thảo luận. Mấy người lúc trước định đi lên cũng bỏ luôn ý định đó. Trong lòng Tịch Lạc Ninh khá vừa ý. Trên mặt vẫn lạnh lùng đi tới phía Chương Tiết bên kia. Ánh mắt có liếc xéo thấy được Shin – chan cùng Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung. Hai người ngồi ở sát cửa ra vào. Trước mặt là máy tính, mới rồi có lẽ vẫn chơi game, hiện tại đang trố mắt nhìn anh. Văn Hữu đi theo phía sau Tịch Lạc Ninh yên lặng lau mồ hôi. Ngày mai báo giải trí nhất định sẽ vô cùng đặc sắc. Tịch Lạc Ninh đi tới trước mặt Chương Tiết, còn chưa mở miệng. Chương Tiết liền phàn nàn nói: “Nơi này ngay cả phòng riêng cũng không có. Sẽ bị đám phóng viên nhớ thương đó.” Xem như giải thích nguyên nhân hắn ta ngồi ở phòng bên ngoài. Sau đó lại nghi ngờ nói: “Làm sao anh tìm được chỗ này hay thế?” Quán cà phê trang trí cũng không tệ lắm, nhìn ra được làm ăn không kém nhưng kiểu gì cũng không giống nơi Tịch Lạc Ninh có thể đến. Tịch Lạc Ninh cúi đầu nhìn menu, thản nhiên nói: “Tuyên truyền miễn phí còn không thích hả?” Anh cũng không nghĩ đến vấn đề phòng riêng này nọ bèn thuận miệng tìm một lí do. Về vấn đề khác, trực tiếp bỏ qua luôn. Chương Tiết dừng lại, không khỏi bội phục nói: “Không hổ là anh đại của giới giải trí. Cái này cũng có thể lợi dụng được.” Chương Tiết ở trong nước cũng coi là một tên tuổi lớn, nhưng nếu so với siêu sao quốc tế như Tịch Lạc Ninh vẫn kém hai cấp. Tịch Lạc không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn ta, khinh bỉ nói: “Anh ngốc hả?” Văn Hữu im lặng quay đầu, rõ ràng là lấy cớ, hắn ta lại nghe không ra. Tìm hắn ta làm đạo diễn thật sự không sao chứ? Chương Tiết bưng cà phê lên trước mặt, gượng cười, uống hai hớp. Tịch Lạc Ninh nhìn hồi lâu cũng không tìm được thứ có thể uống liền quay qua nói với Văn Hữu: “Anh giúp tôi đi.” Văn Hữu: “…” Bây giờ chính là phải bảo vệ cổ họng. Tới quán cà phê anh nghĩ tôi nên chọn gì cho anh đây? Cũng không thể gọi điện thoại cho người pha cà phê chuyên nghiệp được. Người ta chạy đến nơi thật xa này chỉ để tự mình chuẩn bị cho anh một cốc cà phê sao? Tịch Lạc Ninh nói với Chương Tiết: “Anh nói.” Sau đó tùy ý đánh giá trang trí bên trong tiệm, thuận tiện tìm Công Tử Phong Lưu. Chương Tiết phản ứng thật nhanh lại bắt đầu nói tiếp suy nghĩ của mình. Thật ra Tịch Lạc Ninh đầu tư hắn ta do dự thật lâu. Bởi vì Tịch Lạc Ninh trước giờ vẫn đứng trước máy quay phim, đầu tư là lần đầu tiên. Người nào không biết anh có thể đến được bước này chứ, nhưng Tịch Lạc Ninh có tiền có gia cảnh cũng có sức ảnh hưởng. Những thứ này rất nhiều người không có. Chính thức để Chương Ti ết quyết định tìm Tịch Lạc Ninh, bởi vì hắn ta biết nhân vật chính trong “Thần Thám” chỉ có Tịch Lạc Ninh mới có thể diễn thôi. Tịch Lạc Ninh rốt cuộc ở quầy bên kia tìm được người tương tự ông chủ nơi này. Trong mắt Tịch Lạc Ninh đó là một người rất bình thương. Trên mặt ba phần tươi cười, nhìn qua rất dịu dàng. Trong lúc vô hình tản ra một chút khí chất u buồn, rất phù hợp với hình tượng Công Tử Phong Lưu trong suy nghĩ của Tịch Lạc Ninh. Nếu như Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung là đồng loại, cùng Công Tử Phong Lưu thật sự rất xứng. Chẳng qua có chút đáng tiếc. Tịch Lạc Ninh rất thưởng thức Công Tử Phong Lưu, là một người hiểu chuyện, lại tốt tính, lo lắng có nên đi lên làm quen hay không, rồi lát nữa cùng ăn cơm một chỗ. “A!” Chương Tiết đột nhiên kêu lên một tiếng. Tịch Lạc Ninh thiếu chút nữa đã bị giật mình, căm tức nhìn hắn ta: “Kinh ngạc rống lên cái gì thế?” Chương Tiết cảm thấy phản ứng của mình quá mạnh rồi, ngượng ngùng cười một tiếng: “Ý, thầy Địch Vân tới kìa.” Vừa nói xong, còn đứng lên lên chỉnh lại quần áo, giống như muốn đi qua nói chuyện bản quyền với anh ta vậy. Tịch Lạc Ninh nhìn sang thấy Địch Vân mặc âu phục đứng ở cửa ra vào, so với trước kia anh ta còn chín chắn hơn, khí chất càng lộ vẻ trầm ổn, nhưng vẫn đẹp trai như thế. Trái tim Tịch Lạc Ninh không khỏi đập thình thịch. “Thầy Địch Vân tới tìm người sao?” Chương Tiết nhỏ giọng nói thầm. Tịch Lạc Ninh ổn định lại tinh thần, thấy tầm mắt Địch Vân đang tìm kiếm trong tiệm, phía sau hình như còn có hai vệ sĩ cùng một trợ lí. Trong lòng Tịch Lạc Ninh lập tức kinh ngạc. Ngày hôm qua kênh bang phái nói chuyện sôi nổi như thế, Địch Vân biết rõ tiệm cà phê này của Công Tử Phong Lưu, biết rõ Shin – chan muốn tới. Anh ta thuận đường qua đây nhìn thật không kì lạ. Nhưng Tịch Lạc Ninh đã bỏ qua khả năng này. Tình cảm đối với Địch Vân vốn vẫn còn đang ngập ngừng. Đột nhiên ngoài ý muốn nhìn thấy Địch Vân khiến Tịch Lạc Ninh hiểu rõ tình cảm của mình hơn, nhưng lúc này tiến lên gọi Địch Vân tựa hồ không tốt lắm. Không thể dùng thái độ trước đây đối mặt với Địch Vân được. Anh không có ý định công khai thân phận, chứ đừng nói là ở trước mặt mọi người. Không thành thật nhưng lại chào hỏi, về sau nếu chính anh ta mà biết anh là Cà Phê Mất Khống Chế, vậy sẽ càng loạn hơn. Hơn nữa, nếu nói chuyện trước, giống như cũng không biết nói gì cả... Tịch Lạc Ninh đang do dự, Chương Tiết đã sải bước tới. Cách Địch Vân còn 1m nữa, vệ sĩ của anh ta đã đi lên ngăn Chương Tiết lại, hỏi hắn ta có chuyện gì. Chương Tiết nói ra ý định, Địch Vân nhìn hắn ta một cái, thuận tiện thấy được Tịch Lạc Ninh đang ở nơi này. Tịch Lạc Ninh rõ ràng thấy được Địch Vân khựng lại, trong nháy mắt, gương mặt xụ xuống, khí thế hừng hực đi tới, về phần Chương Tiết… bị anh ta trực tiếp bỏ qua không thèm liếc một ánh mắt. Địch Vân đi tới bàn bên cạnh Tịch Lạc Ninh, từ trên cao nhìn anh, chất vấn: “Tại sao cậu lại ở đây?” Tịch Lạc Ninh nhếch lông mày, anh cùng Địch Vân lâu như vậy không gặp mặt. Anh ta nổi giận đùng đùng như vậy tới đây chất vấn thật sự quá kì quái, giống như đang trách anh tự tiện xông vào địa bàn của anh ta vậy. Nếu bọn họ có thể đi vào, nghĩa là Địch Vân không bao cả tiệm. Vậy anh ta tại sao bị chọc giận như vậy chứ? Hơn nữa Địch Vân khẳng định không biết anh là Cà Phê Mất Khống Chế. Địch Vân không thích điều tra người khác. Anh lại không tiết lộ bất cứ điều gì về mình trong trò chơi. Lại nói, tài khoản trò chơi là anh hai tạo cho. Vấn đề bảo mật, Tịch Lạc Ninh rất tự tin. Trong lòng Tịch Lạc Ninh nghi ngờ, bất đắc dĩ nhún vai, câu khóe miệng, hỏi anh ta: “Tại sao tôi không thể ở chỗ này?” Anh cùng Địch Vân, một người nhìn lên, một người nhìn xuống… Địch Vân còn mang theo bên cạnh người hai vệ sĩ. Khí thế rõ ràng chênh lệch rất nhiều. Văn Hữu ở bên cạnh gấp đến lau mồ hôi hột. Ngược lại Tịch Lạc Ninh rất bình tĩnh. Sắc mặt Tịch Lạc Ninh rất khó nhìn. Địch Vân giống như đã tiến vào trạng thái gào thét, “Lớn lên khó coi như thế ngồi ở chỗ này thật chướng mắt. Cậu còn rất thỏa mãn đúng không!” Vừa thấy mặt đã bị chửi, Tịch Lạc Ninh sao có thể nhịn được chứ? Mặt Tịch Lạc Ninh lập tức đen xì. Đứng thẳng dậy, hét lên: “Anh nói ai chướng mắt, ai khó coi hả!” “Heo, đầu heo, cậu chính là đầu heo.” Tịch Lạc Ninh giận quá hóa cười, “Tôi là heo, anh thì ngay cả heo cũng không bằng.” Mắng xong, Tịch Lạc Ninh không khỏi nhíu mày. Tại sao anh lại không nhịn được mà cãi nhau ầm ĩ với Địch Vân nữa rồi. Địch Vân trực tiếp tiến vào trạng thái giận dữ, chỉ thẳng vào Tịch Lạc Ninh, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, “Tịch Lạc Ninh, một màn trước đây còn chưa tìm cậu tính sổ. Cậu dám xuất hiện trước mặt tôi hả? Chính là muốn chết có phải không? Có phải không hả!!!” Trợ lí của Địch Vân đứng cạnh Văn Hữu cùng nhìn nhau gạt mồ hôi. Tính tình Địch Vân cho tới giờ muốn gió chính là gió. Nhưng ở bên cạnh anh ta mấy năm, hắn biết rõ, Địch Vân chưa từng tiếp xúc với Tịch Lạc Ninh. Thật không hiểu Tịch Lạc Ninh ngồi ở đây uống cà phê sao lại chọc giận đại thiếu gia anh ta rồi. Ở trước mặt mọi người quát ầm lên đòi giết, hơn nữa hắn cũng rất hiểu Địch Vân anh ta nói được sẽ làm được. Nghe nói phía sau Tịch Lạc Ninh rất vững chắc, trợ lí Địch Vân im lặng cầu nguyện cho Tịch Lạc Ninh, hi vọng anh có thể chịu qua kiếp này. Tịch Lạc Ninh không giải thích được, nhìn anh ta: “Chuyện lần trước?” Chẳng lẽ Địch Vân biết rõ anh là Cà Phê Mất Khống Chế rồi. Nhưng nhìn thái độ Địch Vân không quá giống mà. Địch Vân không giận nữa, chẳng qua chỉ rất khinh bỉ nói: “Tịch Lạc Ninh, sao cậu lại biến thành dạng như vậy?” Giọng nói cùng ánh mắt kia, cảm giác giống nhìn đang nhìn thấy một con chuột chạy qua đường ấy. Tịch Lạc Ninh thật sự bị giọng điệu cùng ánh mắt của anh ta tổn thương sâu sắc, cả giận nói: “Như vậy? Như vậy là như vậy!!! Anh đừng tưởng rằng chỉ có mình mới được rống lên như thế, chọc giận tôi, cũng sẽ khiến anh chết luôn.” Mọi người cùng đổ mồ hôi. Cái gọi là thần tượng đều là mây bay. Chưa từng thấy qua hai con người được coi là thần tượng cấp đại thần lại đấu võ mồm như hai đứa trẻ hư hỏng như vậy? Động chút là đòi giết các kiểu. Địch Vân quát: “Muốn giết tôi? Cho cậu mượn mười lá gan cũng không dám.” Ngực Tịch Lạc Ninh đau nhói, thiếu chút nữa tức giận muốn quay lưng về luôn. Văn Hữu vội vàng chạy lên phía trước khuyên nhủ: “Ngài Tịch, bớt giận, bớt giận.” Tịch Lạc Ninh quay đầu quát to: “Cút ngay, anh lợn hả?” Khuyên cái gì mà khuyên chứ? Lúc này với tư cách là trợ lí không phải nên gọi điện thoại kêu người tới sao? Nói về vệ sĩ, anh tuyệt không ít hơn so với Địch Vân, chẳng qua không thích mang theo thôi. Không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Địch Vân, hơn nữa còn không hiểu gì mà cãi nhau một trận to như vậy khiến anh chẳng nghĩ được gì nữa, ném hết tất cả cái gọi là phong độ gì đó đi. Anh sắp bị tức đến chết rồi. Văn Hữu còn dám bảo anh bớt giận! Thật sự một chút tinh ý cũng không có. Không để ý tới Văn Hữu đã bị anh mắng đến trái tim tổn thương nghiêm trọng nữa, Tịch Lạc Ninh quay đầu quát về phía Địch Vân: “Anh tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi. Nếu không hôm nay anh đừng nghĩ sẽ đi được!” Địch Vân mỉa mai nói: “A, tiểu nhân dám làm không dám nhận còn muốn tôi giải thích sao?” Tịch Lạc Ninh cắn răng trừng anh ta, anh cố gắng khống chế bản thân không ầm ĩ với Địch Vân. Cãi nhau tổn thương tình cảm. Anh không phải là người sẽ làm theo cảm tính như mười năm về trước nữa. Địch Vân bị rút não à. Cũng mấy năm không gặp rồi, gặp cái là cãi nhau với anh. Bên trong nhất định có chuyện gì đó. Trước tiên tìm hiểu nguyên nhân đã, tỉnh táo rồi giải quyết mới là lựa chọn tốt nhất, cố gắng đừng để quan hệ hai người quá căng, anh còn muốn ôm Địch Vân về nhà nữa kìa. Kết quả Địch Vân chỉ mỉa mai một câu, lại khiến Tịch Lạc Ninh thật sự đau đầu. Tịch Lạc Ninh cũng soi xét lại bản thân, mình đã làm gì khiến Địch Vân tức giận đến như vậy? Địch Vân khó tính, nhưng không mang thù. Anh cùng Địch Vân mấy năm rồi cũng không liên lạc, không có lí do khiến Địch Vân giận dữ với anh như vậy. Địch Vân cũng không biết anh là vợ trên mạng của anh ta. Gần đây quả thật anh có dính đến vài chuyện nhưng trừ trên mạng chỉ có... Tịch Lạc Ninh đột nhiên đôi ngươi chợt lóe, nghi ngờ nói: “Anh xem tiết mục kia à?” Tính ra thì có thể khiến anh ta tức giận như vậy, cũng chỉ có những lời nói trên tiết mục kia thôi. Tịch Lạc Ninh nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Anh không nghĩ tới Địch Vân sẽ xem, trong bang thảo luận anh ta cũng không ở đó mà! Địch Vân nghe đến chương trình, sắc mặt càng khó coi, nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh. Con mắt giống như có thể phun ra lửa. Xem ra thật sự là chuyện này rồi. Tịch Lạc Ninh hiểu rõ chọc chỗ nào khiến Địch Vân tức giận, trừ im lặng cũng chỉ im lặng. Lấy tính tình của Địch Vân, xem chương trình kia còn không tự mình đi tìm anh, thật sự đã là kì tích rồi. Nhưng cũng không thể bắt anh xin lỗi chứ? Nhìn bộ dạng Địch Vân kia, tựa như thật sự muốn Tịch Lạc Ninh đi xin lỗi anh ta. Tịch Lạc Ninh không phải một người quá khiêm tốn cũng như có thể thỏa hiệp. Hơn nữa còn ở trước mặt mọi người, sắc mặt cũng khó coi hơn vài phần. Tịch Lạc Ninh mím chặt môi, quay đầu đi, có chút không được tự nhiên giải thích: “Những cái kia đều là tùy tiện nói thôi.” Địch Vân bị tức giận, tự nhiên không cảm thấy Tịch Lạc Ninh giải thích dễ nghe chút nào, vẫn giận dữ hét: “Cậu còn dám bảo đó là tùy tiện nói?!!!! Làm sai không biết xin lỗi, tại sao lại biến thành người như vậy hả?” “Xin lỗi? Anh dám bắt tôi nói xin lỗi? Chỉ có chút chút chuyện, anh ở đây lải nhải, Địch Vân, anh thật sự càng lớn càng nhỏ mọn đó.” Bị rống như vậy, Tịch Lạc Ninh làm sao còn có thể nhịn xuống được, cũng rống ngược lại. Địch Vân gầm lên: “Nhỏ mọn. Cậu dám nói tôi nhỏ mọn hả! Người đâu, tới đây, trói cậu ta lại cho tôi.” Hai vệ sĩ kia im lặng tiến lên kéo Tịch Lạc Ninh, chủ yếu thấy hai người này cãi nhau giống như trẻ con, giọng điệu còn kinh khủng như vậy nữa. Văn Hữu vội vàng tiến lên ngăn lại. Chương Tiết rốt cuộc xông vào đám vệ sĩ, ngăn lại phòng tuyến chắc chắn, cũng đi tới phía trước, che ở trước mặt Tịch Lạc Ninh. Tịch Lạc Ninh trào phúng trừng mắt nhìn Địch Vân, mắng bọn Văn Hữu, “Cản cái gì mà cản. Không có tiền đồ gì cả. Bản thân tôi muốn nhìn xem anh ta có thể làm gì tôi nào.” Tịch Lạc Ninh tức thì tức, nhưng cảm thấy bản thân vẫn ở cùng Địch Vân như trước đây, ngược lại cảm giác rất tốt. Chu Lập Phong với tư cách là ông chủ, có người cãi nhau trong tiệm của mình, đầu tiên cậu phải chạy ra, đáng tiếc vệ sĩ của Địch Vân quá lợi hại. Cậu vẫn luôn ở bên cạnh nhưng không chen được một câu nói nào, hiện tại thấy nếu thật sự có chuyện không may, vệ sĩ lại đi kéo Tịch Lạc Ninh thế kia, bèn đi đến bên người Địch Vân khuyên nhủ: “Ngài Địch, ngài...” Địch Vân liền cắt đứt lời nói của cậu ấy, hỏi: “Cậu là ông chủ ở đây hả?” Giọng điệu Địch Vân có chút ngạo mạn, giống như hoàng đế tiếp kiến bình dân, nhưng sắc mặt vẫn coi như tốt. “Vâng.” Chu Lập Phong quệt mồ hôi. Trước kia cậu ấy cảm thấy nhân viên Y Minh quá khoa trương, bây giờ nhìn lại, xem ra thật sự đã nói giảm nói tránh lắm rồi. Ánh mắt Địch Vân như tia X quang, nhìn xuyên qua người Chu Lập Phong, gật đầu với cậu ấy, xoay người lạnh lùng nói với Tịch Lạc Ninh: “Dựa vào việc ông chủ nơi này xin tha cho cậu. Hôm nay bỏ qua cho cậu đó.” Sau đó đột nhiên xoay người tiêu sái rời đi. Trước khi đi còn nói thêm một câu: “Khương Tá, bồi thường những tổn thất trong tiệm.” Chu Lập Phong: “...” Tôi còn chưa nói gì mà. “Địch Vân!” Tịch Lạc Ninh hô. Bước chân của Địch Vân khẽ dừng lại, cũng không quay đầu mà tiếp tục bước đi tiếp. Lại dám không nhìn anh! Tịch Lạc Ninh giận quá, đập một cái lên bàn, chén cà phê của Chương Tiết trực tiếp bị lật đổ. Thật sự là tính sai rồi. Tại sao lại không nghĩ anh ta sẽ đến, hơn nữa lại còn xem qua tiết mục đó nữa? Thấy hình dáng Địch Vân, giống như cũng không định tính toán, chỉ muốn cảnh cáo anh một chút thôi. Tịch Lạc Ninh tình nguyện tính toán cùng Địch Vân, vậy còn có thể giải thích, Địch Vân không tính toán, anh cũng không thể đỏ mắt chạy theo giải thích được. Nói thật, tự ái đơn thuần của bản thân không cách nào chấp nhận được, huống chi Địch Vân căn bản cũng sẽ không nghe anh giải thích. Tịch Lạc Ninh buồn bực nghĩ. Anh biết mình cùng tính của Địch Vân không hợp nhau, nhưng mới bắt đầu đã thế này thì tệ quá. Chu Lập Phong cẩn thận đánh giá sắc mặt Tịch Lạc Ninh, lại cẩn thận kêu lên: “Ngài Tịch....” “Gọi hồn à...” Tịch Lạc Ninh theo phản xạ rống lên, nhưng sau khi thấy người nói là ông chủ – Công Tử Phong Lưu, giọng nói lập tức dịu đi không ít, chỉ có chút đông cứng: “Là cậu à, chuyện gì?” Chu Lập Phong nói: “À, anh không sao chứ?” “Không có chuyện gì. Cậu tên gì?” “... Chu Lập Phong.” Tịch Lạc Ninh gật đầu, vỗ vỗ vai cậu ấy nói: “Đi trước. Văn Hữu nhớ bồi thường tổn thất cho cậu Chu đây.” Chu Lập Phong: “…” Tại sao cả hai người đều muốn bồi thường, cậu có tổn thất gì đâu? Mặc dù tách cà phê bị đổ nhưng cũng không có rơi vỡ mà. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm thấy kiểu gì cũng bị đánh o ()o Gặp mặt thật sự cẩu huyết mà... Cho nên chương mới!!! Bốn ngàn chữ + rống lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]