Chương trước
Chương sau
Sau lần nói chuyện kia, Mộ Nha với Diệp lạc ô đề 'vui vẻ hòa thuận' đánh xong phó bản, nhận được một đống đồ dùng cho tọa kị. Sau đó đồng hồ sinh học của Tạ Phi liền báo thức đến giờ đi ngủ, Diệp đại thần vĩ đại nhà chúng ta rốt cuộc cũng thua bởi đồng hồ sinh lý kì diệu của ai đó, chỉ có thể vẫy tay tạm biệt phu nhân nhà mình.

Đến ngày hôm sau, Tạ Phi vốn tính trực tiếp tới trường đi học, nhưng trợ lý Đái Thư gọi điện tới, làm cho hành trình của cậu không thể không thay đổi.

"Ông chủ, La Khanh vô cùng dứt khoát từ chối lời mời gặp mặt của chúng ta, chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Trong game có một cái Diệp lạc ô đề, cuộc sống hiện thực lại có một cái La Khanh, năm nay lẽ nào là năm bất lợi với cậu hử?

"Không thể đổi thành người khác?" Tạ Phi rót cho bản thân một cốc sữa hỏi.

"Tổng biên tập Ngôn không chịu a, nói nhất định phải là người tên La Khanh đó, ngài cũng biết mà, Tổng biên tập Ngôn trên phương diện liên quan đến tạp chí đều không bao giờ chịu nhượng bộ..."

"Được rồi," Tạ Phi bỗng cảm thấy dạ dày của mình có chút đau, uống một ngụm sữa nóng, Tạ Phi tiếp tục nói: "Cô đi tra một chút lịch trình hôm nay của La Khanh, tôi đích thân đi tìm anh ta."

Việc đến nước này chỉ có thể tạm lùi thời gian đến trường lại, nhưng so sánh hai việc với nhau, xác thực việc bên La Khanh vẫn quan trọng hơn. Nếu Tạ Phi không đích thân đi mời vị danh bài này về, Bạn tốt tổng biên tập Ngôn nhà cậu kiểu gì cũng tìm đến văn phòng ăn vạ hết ngày mất thôi.

Rất nhanh, Tạ Phi nhận được tin tức từ Đái Thư, sau đó cậu nhanh chóng lái xe về hướng La Khanh đang ở, trong Tiệm sách.

Đây là tiệm sách theo phong cách Tần Hán, diện tích không lớn nhưng đặc biệt có hương vị cổ phong. Vị trí chỉ ở một con phố nhỏ nhưng lượng khách qua lại khá đông. Lúc Tạ Phi tiến vào, thấy tên tiệm là Thao Thao Trai, có lẽ được cải biên từ tên thương hiệu 'Thao Thao Lệnh', thứ đầu tiên cậu nhìn thấy khi tiến vào là bức bình phong vẽ theo phong cách Thủy mặc, nói chung thì phong cách thưởng thức của chủ tiệm không tồi.

Nếu có thời gian rảnh Tạ Phi ngược lại cũng muốn tới đây thăm quan một lượt, nhưng lần này cậu tới đây là để tìm La Khanh nói chuyện công việc, vậy nên tâm trạng nhàn rỗi chỉ có thể gác qua một bên.

Khách đến tiệm khá đông, nhưng cũng không có tình trạng nhốn nháo chắn đường chắn lối, trong tiệm cũng đặc biệt yên tĩnh. Tạ Phi chậm rãi tiến vào bên trong, không mất bao lâu cậu liền phát hiện được vị trí của La Khanh -- Thực tế là do anh ta rất dễ nhận biết.

La Khanh, năm nay 25 tuổi, cái tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, nhưng có lẽ ứng với câu nói của Trương Ái Linh 'Thành danh càng nhân lúc còn sớm', lĩnh vực viết sách của họ lại không có giới hạn về tuổi tác, khi Tạ Phi còn đang vùng vẫy trong game thì La Khanh đã bắt đầu được bao quát bởi vầng hào quang 'Thiên tài' hàng đầu. Chỉ là người này cơ bản là không chịu tiếp nhận bất cứ phỏng vấn nào, cũng không tham gia bất cứ hoạt động nào, cho nên những thông tin mà người ngoài giới biết về anh ta cực kì ít, anh ta là một trong số ít người vẫn giữ được cảm giác thần bí và tự do nhất định.

Trong mắt phóng viên, thông thường tình huống này được coi là -- khó nhằn

Từ việc đối phương không chút do dự từ chối chuyên mục của họ mà nói, Tạ Phi cũng cảm thấy người này khá khó nhằn. Nhưng Tạ Phi có thể liếc mắt liền nhận ra được anh ta không phải vì cái gọi là 'thiên tài' hay 'khó nhằn' kia, mà là vì tướng mạo của La Khanh. Không thể không để ý tới, đôi mắt phượng của người đàn ông đó, giống như đôi Hắc diêu thạch, từ xa nhìn lại vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng phát ra từ nó. Huống hồ, đều nói môi mỏng thì bạc tình, nhưng khi La Khanh cầm sách chăm chú đọc, môi mỏng khẽ nhếch thành ý cười lại tạo cảm giác đặc biệt ấm áp.

Điều làm Tạ Phi chú ý nhất cũng không phải tướng mạo của anh ta, mà là đôi bàn tay, những ngón tay trắng trẻo thon dài, tư thế cầm sách tạo cảm giác xinh đẹp cùng an tĩnh đến khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả.

Người đàn ông như vậy, bất kể đi tới đâu đều trở thành trung tâm của sự chú ý nhỉ. Tạ Phi nghĩ, quả nhiên rất nhiều nữ sinh xung quanh đều không tự giác liếc nhìn về phía anh ta, thậm chí có người gan dạ một chút trực tiếp tiến lại gần ngắm, khi thì vui vẻ nhảy cẫng lên, lúc lại nhỏ giọng nói gì đó với bạn thân bên cạnh, không biết đang nói về chuyện gì.

Tạ Phi không có kiêng kị nhiều như vậy, không, nên nói cậu là người được tổng biên tập Ngôn phong cho biệt danh 'đệ nhất không hiểu phong tình', đẩy nhẹ kính mắt liền đi qua.

"Anh La?" bởi vì đối phương đang chăm chú xem sách nên Tạ Phi đè thấp âm lượng nói.

La Khanh bỗng dưng nghe thấy có âm thanh nhẹ vờn bên tai, một giọng nam trầm thấp rất có từ tính, cực vui tai, anh lấy lại ý thức ngước lên nhìn, liền thấy một người đàn ông trên người mặc âu phục cách tân đang đứng ngay trước mặt, trên mũi đeo kính gọng mỏng, tỏa ra khí thế lạnh lùng mà ưu tú.

"Có việc?"

"Rât xin lỗi vì đã làm phiền đến anh. Tôi là Tạ Phi ông chủ của Huyền Hải, đến đây vì muốn thảo luận với anh về chuyện viết bài chuyên mục, không biết anh có thể dành chút thời gian cho tôi không?"

"Xin lỗi, lời mời của công ty ngài tôi đã từ chối một cách rõ ràng rồi mà."

"Vì sao chứ?" Tạ Phi không phải kiểu người bị đánh bại một cách dễ dàng đến thế, "Một bài chuyên mục bất quá cũng chỉ vài trăm từ, thứ nhất không cần anh La phải ra mặt, thứ hai không hạn chế đề tài, Anh La có thể coi như tùy tâm tùy bút để viết, bất kể anh có điều kiện gì Huyền Hải đều có thể cân nhắc xem xét."

"Có tiếp nhận công việc này hay không là tự do của bản thân tôi nhỉ." La Khanh cười nhạt nói

Tạ Phi cũng bình tĩnh mỉm cười, ánh mắt thuận thế chuyển qua trang sách trên tay La Khanh, "Đây tất nhiên là tự do của anh La. Nhưng cũng giống như quyển sách trên tay này, bởi vì có người viết ra nó, anh La mới có cơ hội đọc tới, không phải sao?"

"Nhưng nếu nói tới cùng, nó vẫn là tự do của người sáng tác."

"Đúng, cho nên tôi mới có mặt ở đây, hi vọng có thể thuyết phục được anh La."

La Khanh cười vui vẻ, là thật tâm nở nụ cười, kiểu đối thoại này, sao mà giống với kiểu hỏi gì đáp lấy với Tiểu ô nha nhà anh vậy nhỉ? Anh gập sách lại, tỉ mỉ đánh giá người trước mặt.

Tạ Phi bị anh ta nhìn có chút không thoải mái, ánh mắt người này quá mãnh liệt, nóng bỏng; lõa lồ không hề che giấu, Tạ Phi đã quen với việc đánh du kích với những lão thương nhân giảo hoạt trong ngành, còn cái kiểu này.....

Có điều may mắn rằng La Khanh rất nhanh đã thu hồi ánh mắt của mình, khóe miệng nhếch cao đặt sách xuống, nói: "Chỗ này nói chuyện không tiện, chúng ta đổi chỗ khác được không?"

"Được." Tạ Phi gật đầu, cảm giác an tâm nhẹ nhõm hẳn ra. La Khanh đi trước dẫn đường, Tạ Phi cứ nghĩ anh ta sẽ dẫn mình ra ngoài tìm một tiệm cà phê hoặc chỗ nào tương tự, không ngờ tới, rẽ tới rẽ lui lại đi vào sâu trong tiệm sách, vòng qua một bức bình phong hình quạt nhỏ, tiến vào một chỗ gần giống với nhã gian.

Trong phòng không có bày biện bàn ghế gì nhiều, chỉ có một bộ bàn trà cổ kính cùng hai cái đệm ngồi. Trên bàn trà đặt một bàn cờ vây, bên trên còn lưu lại kết quả trận đấu. Hai người tháo giầy xuống mới tiến vào trong, La Khanh ngồi xuống một bên, làm tư thế mời ngồi nói, "Ngồi đi."

Tiệm sách này là do anh mở?" Tạ Phi vừa ngồi xuống vừa hỏi.

"Không phải, của bạn tôi. À, cậu ấy đến rồi." Dứt lời, La Khanh hướng ra bên ngoài vẫy vẫy tay, một nam nhân mặc trường sam ôn tồn lễ độ cầm theo ấm trà tiến vào.

Một khắc đó, Tạ Phi có cảm giác như bản thân vừa xuyên không.

Có vẻ nhìn ra được nghi hoặc trong mắt Tạ Phi, nam nhân đó giải thích: "Tôi học chuyên ngành hát múa kịch, không cần thấy lạ, cậu là bạn của A Khanh sao? Đây là lần đầu tiên cậu ta dẫn người đến chỗ tôi đó."

"Không phải, Tôi đến tìm anh ta đàm phán công việc mà thôi." Thấy tình huống lại bị hiểu lầm Tạ Phi nhanh chóng giải thích, hai ngày nay cậu bị hiểu lầm không biết bao nhiêu lần rồi.

"Thất lễ, vốn thấy hai người tiến vào trong này, tôi cứ tưởng hai người là loại quan hệ kia chứ." người đó mỉm cưới rót trà cho hai người họ liền xoay người đi ra ngoài, "Hai người từ từ nói chuyện."

Mợ nó, anh nói rõ cho tôi quan hệ đó là quan hệ gì! Tại sao câu trước nói một câu 'thất lễ' vô cùng nho nhã hơi hướng cổ đại, câu sau liền.... Ngài La ơi, ngoài không định có chút phản ứng nào với lời nói vừa rồi của bạn ngài sao?

"Chúng ta nói vào việc chính đi." La Khanh uống một hớp trà, cười nói.

......

Năm nay đúng là một năm không thuận lợi, nhưng Tạ Phi đàm phán với La Khanh một hồi mới phát hiện người này cũng không khó nhằn giống như lời đồn của những phóng viên kia, cử chỉ phóng khoáng, cách nói chuyện hài hước, ngược lại khá dễ nói chuyện, cảm giác chuyện gì cũng hiểu, có điều, dễ nói chuyện cũng có cái khổ, câu chuyện kéo dài kéo dài rồi kéo đến nơi đâu cũng không rõ lối nữa.

"Bình thường Anh Tạ có chơi game không?"

"Hả?" Tạ Phi nhất thời không phản ứng kịp, chết tiệt, dạ dày lại bắt đầu đau rồi, gần đây anh làm việc và ăn uống rất có quy luật mà, sao lại tới nữa rồi.

"Anh Tạ rất giống với một người bạn trong game của tôi." La Khánh nhìn bộ dáng nghiêm chỉnh của Tạ Phi, dường như muốn từ đó nhìn ra điều gì đó.

"Vậy sao." Tạ Phi đẩy nhẹ kính mắt, dứt khoat đem nội dung câu chuyện kéo trở lại, "Không biết về chuyện viết chuyên mục anh La suy nghĩ như thế nào rồi?"

"Chuyện này à, " Ngón tay thon dài của La Khanh lướt nhẹ trên mép chén sứ thanh hoa, không trả lời ngay, nói chung là... có cơ hội, "Để tôi suy nghĩ thêm vài ngày đi, yên tâm, tôi rất nhanh sẽ cho anh câu trả lời cuối cùng."

Tạ Phi gật gật đầu, lấy danh thiếp ra đặt trên bàn. "Đây là số điện thoại của tôi, Nếu anh La suy nghĩ xong rồi có thể gọi lại cho tôi theo số này. Vậy, xin cáo từ trước."

Tạ Phi muốn đi, La Khanh lại muốn tìm lí do giữ cậu lại, tính nói thêm vài câu. Nhưng thấy thân thể cậu lúc mới đứng lên liền không khống chế được lảo đảo một cái, sặc mặt cũng không quá tốt.

Tình trạng này không thể dùng câu một năm không thuận lợi để hình dung nữa, Tạ Phi thầm nghĩ: phát bệnh trong lúc bàn việc, còn phát tác ngay trước mặt đối phương nữa chứ, đây là chuyện làm người ta không hề thoải mái một chút nào. Có điều cũng may, chút đau này vẫn có thể nhẫn nhịn.

Tạ Phi điều chỉnh cơ thể đứng vững, quyết định nhanh chóng rời đi, bất ngờ có đôi tay ấm áp từ bên cạnh đỡ lấy cậu.

"Không sao chứ?"

Tạ Phi ngẩng đầu, Khuôn mặt La Khanh gần ngay trước mắt, có thể cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh. Cậu có điểm mất tự nhiên xoay mặt qua hướng khác, nói:"Không sao, chỉ là có chút không thoải mái, tôi có thể tự đi được."

Nói xong, Tạ Phi thầm nghĩ gỡ tay La Khanh ra.

Thái độ từ chối người khác cũng rất giống nha.... La Khanh giả vờ buông ra, nhưng dạ dày Tạ Phi lại một trận co rút đau đớn, làm cậu đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng La Khanh.

"Còn nói không sao?" La Khanh cúi đầu nhìn những giọt mồ tinh mịn thấm đẫm trên trán cậu, "Thích cậy mạnh không phải là một thói quen tốt."

Một mặt nhịn đau, một mặt cảm nhận nhịp tim trầm ổn truyền tới từ lồng ngực người kia, theo đó là nhiệt độ cơ thể ấm áp, thân thể Tạ Phi có điểm cương cứng, thực sự có ý trí tranh đấu mà chẳng có sức thực thi, chỉ có thể để La Khanh dìu đi, từ cửa tiệm đi ra ngoài rồi ngồi vào xe của anh ta.

"Anh cố gắng chịu đựng, tôi đưa anh tới bệnh viện." La Khanh vươn người giúp cậu thắt đai an toàn. Không ngờ Tạ Phi nghe được câu này liền giơ tay bám chặt lấy cổ tay anh."Không cần đến bệnh viện, làm ơn hãy đưa tôi đến tiệm thuốc gần nhất, bệnh cũ tái phát mà thôi, tôi mua chút thuốc uống xong là không sao nữa."

La Khanh thấy bộ dáng nhẫn nhịn đau đớn mà nét mặt cậu vẫn bình tĩnh lạnh lùng như cũ, ngữ khí lại kiên định, cũng không phản bác, "Được rồi, anh cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi."

Cả đoạn đường im lặng không nói câu nào. Sau khi mua thuốc và uống xong, Tạ Phi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đau đớn cũng tiêu giảm dần. Lúc này cậu mới ý thức được tình huống vừa rồi bản thân mắc sai lầm lớn như thế nào, huống hồ lúc này cậu vẫn đang ngồi trên xe của người khác. Cậu không khỏi trộm đánh giá La Khanh đang ngồi bên ghế lái, chỉ thấy anh đang nghiêm túc lái xe, cũng không có nhìn qua đây.

Người này... thật ra cũng là một người tốt... Tạ Phi ngẫm nghĩ, không hề phát hiện bản thân đang nhìn chăm chú vào người ta một lúc lâu, La Khanh xoay qua cười tủm tỉm hỏi: "Sao thế?"

"Không." Tạ Phi nhanh chóng chuyển rời ánh mắt, chuyển qua nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe. Sau đó cậu mới nói về chuyện chính: "Vừa rồi cảm ơn anh, chúng ta trở lại tiệm sách đi, xe của tôi vẫn còn đỗ ở đó."

"Bộ dáng này của anh thì lái xe kiều gì chứ? Nhỡ xảy ra tai nạn giao thông thì biết làm sao?" La Khanh tuyệt không đồng ý, "Xe của anh không cần lo, tôi kêu bạn tôi để ý, tôi chở anh về."

Tạ Phi ngẫm nghĩ, cũng đúng, với tình trạng hiện tại của cậu thực không thích hợp lái xe, nhưng cậu cũng không muốn làm phiền người khác, còn là người mới gặp mặt lần đầu tiên. Vừa nãy còn ngã vào lồng ngực người ta đã đủ mất mặt lắm rồi." Không cần phiền phức vậy đâu, tôi có thể tự gọi xe về."

"Địa chỉ nhà."

"Vậy anh đưa tôi tới công ty đi, ở gần đây thôi."

"Địa chỉ nhà." La Khanh xoay đầu qua, cười cười.

Cảm giác bất lực sâu sắc lan tràn đến tận tim Tạ Phi. " Số 214 tòa 4 Cảnh hà viên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.