🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một bài viết chôn sâu làm kinh động toàn thế giới.

Tạ Phi ở trong game lắc lư một hồi cũng không đợi được Diệp lạc ô đề, sau lại bị Ngẫu nhĩ quân kéo đi dánh phó bản, cậu ta lấy cớ đại thần không có ở đây, phu nhân sẽ do nhóm cận vệ giúp đỡ trông coi.

Nhưng Phó bản sắp đánh xong, boss cũng đã xuất hiện, hai bên bắt đầu vòng khói đạn mới, đang nhẽ nên là một lần trải nghiệm vui vẻ, thế nhưng... khi Tạ Phi nhìn thấy đống spam trên kênh thế giới, nhìn thấy bài viết bị đào ra lần nữa kia, chuyện cũ như từng đợt sóng thần hung ác ập tới, chôn vùi lấy cậu. Cậu thẫn thờ ngồi trước màn hình máy tính, không thể chuyển rời tầm mắt, ngón tay cũng không cách nào di chuyển, thậm chí cậu cảm giác được hô hấp của bản thân cũng giống như muốn bị đình chỉ.

Cả thế giới yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng trái tim mạnh mẽ đập trong lồng ngực là vô cùng chân thực.

Vú em thất trách, cả đội ngũ bị diệt đoàn ngoài dự đoán. Nhưng dù người trong đội ngũ có kinh ngạc, có hỏi thăm cái gì thì id Mộ Nha vẫn im lặng không nói một lời.

(Đội ngũ) Ngẫu nhĩ quân: Ể? Đang treo máy sao?

(Đội ngũ) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Nhanh xem kênh thế giới! Trên đó đang náo nhiệt lắm, vừa phát sinh chuyện gì mà Kiệt xuất tôi đây không biết thế?

(Đội ngũ) Đản thị kê đản đích đản: Đảng vây xem biểu thị đang nói về chuyện của nhiều năm trước, không rõ lắm......

(Đội ngũ) Cà sa như hỏa: Aiiishsshh...

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Lão đầu trọc cậu có phải biết cái gì không?!!!!

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Mẹ ơi, vừa đi xem một cái, cảm giác rất trâu bò!

(Đội ngũ) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Vú em được nhắc trong đó cũng biết ảnh nãi nha ~ giống với thần phu nhà chúng ta nè!

(Đội ngũ) Cà sa như hỏa: Mấy người thì biết gì chứ! Đó là tổ tông sáng lập ra ảnh nãi! Năm tháng mấy người này tung hoành trong Cổ Vực, Cực thiên các Giang sơn lệnh gì đó còn chưa có xuất hiện đâu! Nhớ năm đó tôi cũng chỉ là một tiểu hòa thượng phấn nộn mà thôi!

(Đội ngũ) Cà sa như hỏa: Thập sát một đời đẩy! Nãi thần vĩnh viễn không rơi!

(Đội ngũ) Ngẫu nhĩ quân: Cà sa điên rồi~

(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Có chuyện gì?! Mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao cái người Thập sát kia lại tới Quy Khư tự sát!

Quy Khư trong Cổ Vực được ví như nơi kết thúc tất cả, người chơi đến Quy Khư lựa chọn tự sát, vậy chỉ cần nhảy xuống vực sâu trên biển kia là có thể cắt đứt mọi liên quan đến game tại đây, là nơi được mệnh danh là hủy diệt cùng hư vô. Thập sát đã từng là thần nãi một thời, bởi vì cậu ấy rời đi mà không lưu lại bất cứ thứ gì. Đoàn sáu người đó id của năm người còn lại vẫn được lưu giữ lại, chỉ là không đăng nhập vào game mà thôi, chỉ có Thập sát là biến mất một cách triệt để và dứt khoát.

Người viết bài này là một fan cứng của đoàn đội sáu người năm đó, bài viết đăng tải cả ngàn tấm ảnh, ghi chép từng chút một của đoàn sáu người từ lúc chưa có gì tới khi có tất cả, sau đó người đăng bài cũng không rõ nguyên nhân thực sự dẫn tới sự giải tán của đoàn sáu người năm ấy. Mà bài viết này được kết lại bằng hình ảnh bóng lưng cô đơn của thập sát trên một con thuyền giữa biển rộng bao la.

Trên bức ảnh đó có hải âu, có trời xanh mấy trắng, có Thập sát nhưng lại không có kiếm khách Thương hải vẫn luôn đứng bên cạnh cậu. Tuy người chơi không biết cặp đôi thần tiên Song tử tinh này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bóng lưng của Thập sát khi ấy không biết đã cướp đi nước mắt của bao nhiêu người ở đây.

Nó không chỉ thể hiện sự biến mất vĩnh viễn của một cái id, còn đại biểu cho sự kết thúc của một đoàn đội đã từng xây dựng lên thời hoàng kim trong Cổ Vực. Nhìn người chụp ảnh cùng thông tin acc liền có thể hiểu được, những id này không cái nào kém hơn so với đại thần đỉnh cấp Diệp lạc ô đề, một thân trang bị của họ đều có thể xưng danh thần trang. Sau khi bọn họ biến mất, một số người chơi cũng không còn hứng thú với game nữa, cùng xóa game theo, nhưng có một vài người chơi vẫn lưu luyến không dứt, đến hiện tại thỉnh thoảng cũng sẽ vào game thử vận may của chính mình. Sau khi bài viết này bị đào ra, có rất nhiều id trầm lắng đã lâu rốt cuộc cũng sôi nổi lên tiếng, những id thường thấy trên kênh thế giới nay lại trở thành khách vây xem.

Vốn chỉ là một bài viết cũ bị đào ra, cũng không có bao nhiêu oanh liệt. Dù cho bài viết có miêu tả thần kì đến mức nào, không có tận mắt chứng kiến thì mọi người cũng sẽ chỉ ngạc nhiên một chút rồi chẳng còn chi nữa. Nhưng một đống người chơi lâu năm đều trồi lên bàn luận, nhất thời làm cho bài viết nổi tới không ai không biết tới. Mà trên diễn đàn đã có vô số bình luận cũng bắt đầu điên cuồng được gửi ra, chuyện về sáu người này lại được lôi ra chải chuốt, phân tích suy đoán them lần nữa, câu chuyện vốn đã chìm nghỉm dưới gần hai trăm trang viết, chưa đầy một tiếng lại được kéo lên trước hơn mấy chục trang.

Đây chỉ mới là bắt đầu thôi.

Bởi vì mọi người đều nhìn thấy được người đem bài viết này đào ra có id là Nhân vô qua, chính là một trong sáu người trong đoàn đội năm đó – người này chính là kẻ được mệnh danh là Tay tiễn thần.

Tự mình đào mồ nhà mình còn không nổ được sao?! Nhất thời người chơi trong Cổ Vực đều biến thân thành Holmes, hi vọng từ đó có thể tìm ra được manh mối đáng nghi nào đó.

Người bang Nhược thủy lại thuộc dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, đương nhiên phần nhiều là do bọn họ thực sự quá rảnh rỗi, ít nhất những người tạm thời không có trong đoàn đội với Mộ Nha, hoặc kể cả là người trong đội ngũ cũng hoàn toàn đem chuyện mới bị diệt đoàn ném ra sau đầu, họ còn đang bận rộn thảo luận kịch liệt về chuyện đoàn đội sáu người kia. Cà sa là người từng trải duy nhất, dĩ nhiên đóng mở miệng đều là câu nhớ năm đó.

Mà đúng lúc này, lại có một vị người trong cuộc năm đó cũng xuất hiện theo! Là người chơi chiến sĩ trong đoàn đội, tên gọi Phong hỏa liên thiên, anh ta chỉ nói một câu:

Vô qua, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, hà tất chứ.

Aú áu áu áu, nhanh như vậy liền có người trả lời, có thể thấy khả năng cao người này vẫn còn chơi game! Đúng, anh ta nhất định là dùng acc clone để chơi! là ai? rốt cuộc là ai?

Nhan vô qua: Cậu biết cậu ấy ở đâu sao?

Phong hỏa liên thiên: Không, tôi hi vọng cả đời này cậu ấy cũng không gặp phải các người.

Phong hỏa liên thiên: Hi vọng anh không cần lôi chuyện cũ ra nữa. Vẫn câu nói đó, Thương hải tôi gặp một lần giết một lần, anh muốn bảo vệ cậu ta, tôi giết luôn cả anh.

Mẹ ơi đều đến trình độ kêu đánh gọi giết rồi! Đây là làm sao chứ! Xem ra có chuyện hay để hóng nha... quần chúng đều mong đợi chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng Phong hỏa liên thiên không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Mà Nhan vô qua, cũng chính là Nhan Hòa, nhìn thấy người từng là bạn thân của mình đánh ra mấy câu đó, hắn ta không trả lời cũng chẳng phản bác.

Phong hỏa vẫn giống với năm năm trước, không chút che giấu, vẫn luôn biểu đạt sự chán ghét cùng chuyện bản thân sẽ không báo giờ tha thứ cho hai người họ một cách vô cùng trực tiếp. Khi đó ai từng nghĩ, bọn họ cũng có ngày từ bạn thành thù như vậy chứ. Còn hai người khác đâu, có phải cũng giống với Phong hỏa, không cởi bỏ được nút thắt trong lòng, cũng đang chán ghét hoặc là thù hận hai người họ.

Mà nhân vật chính Tạ Phi lại có thể hận đến mức độ nào chứ? Nhan Hòa chỉ nghĩ thôi đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, trái tim càng thêm nặng nề, sức lực toàn thân như bị rút sạch.

Tạ Phi hận bao sâu chỉ có mình cậu mới biết. Một khắc khi Thập sát rơi xuống vực sâu, cậu cũng coi đó như một đao cắt đứt quá khứ của mình, sau đó là triệt để buông bỏ tất cả. Nêu không làm như vậy, cậu không biết bản thân lấy đâu ra sức lực cùng dũng khí rời khỏi quán net gần bến xe năm đó, lấy đâu ra sức lực ngồi lên chuyến tàu hỏa đi đến một nơi ai cũng không biết là đâu để bắt đầu lại từ đầu.

Cậu có nhà đáng tiếc không thể về được nữa. Cậu có người yêu, đáng tiếc người đó chẳng cần cậu. Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều cái gọi là đáng tiếc như vậy chứ, tất cả chỉ thua bởi một câu:

Tạ Phi, cậu không cho cậu ấy được thứ cậu ấy cần.

Tạ Phi, Nếu cậu là một cô gái thì tốt biết bao....

Tạ Phi, Cậu cứ nhất định phải bám lấy cậu ấy không chịu buông tay sao?!

......

Tại sao khi tôi đã sắp quên đi, các người còn muốn đem chuyện này đào ra chứ?!

Bàn tay cầm chuột của Tạ Phi run nhẹ, dạ dày lại một trận đau đớn. Mà lúc này, một dòng chữ đỏ chói hiện lên trên kênh thế giới.

(Thế giới) Diệp lạc ô đề: Tất cả người bang Nhược thủy tam thiên dừng thảo luận, trở về bang hội.

Tạ Phi có chút kinh ngạc nhìn vào tin nhắn nhảy ra trên khung chat riêng của mình.

Diệp lạc ô đề: Có onl không? Xin lỗi hôm nay tôi onl muộn, có làm nhiệm vụ nữa không? Vi phu có thể theo em đi quất thảo dược nha.

La Khanh có hơi lo lắng nhìn vào màn hình máy tính của mình, anh đoán được id tên Thất sát kia là của Tạ Phi, cũng nhanh chóng đi xác nhận với Trẫm ngã kỳ thùy. Lúc này anh chỉ muốn dùng chuyện khác để rời đi sự chú ý của Tạ Phi, thế nhưng Mộ Nha căn bản là không chịu trả lời anh, ảnh đại diện của cậu cũng đã biến thành màu xám.

Cậu ấy đăng xuất rồi. Điều này chứng tỏ sự việc có vè nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của anh.

La Khanh nhăn mày, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, tâm trạng anh lúc này có chút nóng nảy. Anh chỉ không có ở đây một tiếng, trong game sao lại nháo loạn thành như vậy chứ, Tạ Phi cậu ấy...

Không được! Không thể đợi chờ thêm nữa. La Khanh nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi vào số của Tạ Phi, nhưng bất kể gọi bao nhiêu cuộc đều không có người bắt máy.

"Chết tiệt!" La Khanh thực sự tức giận, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tủm tỉm kia rốt cuộc xuất hiện sự phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng hận đến mức chỉ muốn đem cái tên gọi là Nhan vô qua kia cắt thành tám khúc. Nghĩ vậy, La Khanh cũng không do dự nữa, anh túm lấy áo khoác ngoài nhanh chóng rời khỏi nhà.

Lúc này anh chỉ biết một điều, nhất quyết không thể để Tạ Phi ở một mình.

Lái xe phi thẳng tới Cảnh hà viên, La Khanh gấp gáp chạy xe tới trước cửa căn hộ nhà Tạ Phi, nhấn chuông cửa, rất lâu vẫn không có người trả lời. La Khanh chỉ có thể đập cửa, gọi to tên Tạ Phi, rất lâu sau cánh cửa mới được mở ra.

Anh thấy Tạ Phi đang dựa lưng vào tường, một tay ôm chặt bụng, một tay bám lấy cửa, sắc mặt cậu trắng bệch.

"Anh La... sao anh tới đây?" Tạ Phi thấy người đến là La Khanh thì khá là kinh ngạc, nhưng dạ dày cậu đang rất đau, làm cậu không có tâm tư để nghĩ tới chuyện khác, "Xin lỗi hiện tại thân thể tôi không thoải mái lắm, anh....."

Không đợi cậu nói xong thì La Khanh đã tiến vào, đỡ lấy hai vai cậu thân thiết hỏi: "Anh như thế nào rồi?"

Đợi đã, tôi đâu có mời anh vô nhà đâu...

"Tôi không sao... anh La anh có... " Hiện tại anh đây không rảnh tiếp khánh nhá!

La Khanh nhìn sắc mặt trắng xanh của Tạ Phi, lại càng không biết tư vị, nào có nghĩ nhiều như vậy, xoạt một cái bế cậu lên, "Đừng nói nữa, bộ dáng đã đến mức này rồi còn định cố gắng chống đỡ cái gì hả?"

"A..." Đầu Tạ Phi nhất thời mông lung đình trệ, này là bế công chúa a bế công chúa nha công chúa a... không nói đến cậu đường đường là một người nam nhân thân cao bảy thước lại bị một người nam nhân còn nhỏ tuổi hơn mình bế, chỉ cần nói hai người mới gặp nhau được có hai lần...

Tạ Phi thất thần quên luôn cả game, quên luôn cả đau đớn, trực tiếp bị La Khanh nhẹ nhàng đặt lên giường, tầm hồn cậu vẫn còn đang trôi nổi trên đám mây, hay đám sương nào đều không rõ, cho đến khi...

"Thuốc của anh đâu? Để chỗ nào?" Vị khách không mời mà đến; tự động động tay động chân với chủ nhà này đã vô cùng bình tĩnh nhòm ngó khắp chốn trong phòng ngủ nhà cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.