Đứng trên lưng chim Bỉ dực, Tạ Phi có thể thông qua góc độ của Mộ Nha nhìn ngắm phong cảnh bốn phía xung quanh. Thế giới trong Cổ Vực là một thế giới hùng vĩ tráng lệ, lấy bối cảnh thời kì Thượng cổ hồng hoang, núi cao đất rộng lại không mất đi sự mỹ lệ, thêm một phần bí ẩn xa xưa. 
Tầm nhìn thoáng đãng làm cho tâm trạng cũng thoải mái theo, Tạ Phi nhìn Diệp lạc ô đề đứng chắn ngang tầm gió bên cạnh nhịn không được hỏi: 
Mộ Nha: Sao anh không hỏi tôi tại sao hôm đó bỗng nhiên lại đăng xuất? 
Diệp lạc ô đề: Tôi có thể hỏi sao? 
Sao lúc này anh tự dưng biến thành có lễ độ rồi thế? Hay là nói trái tim thủy tinh bị tổn thương thật rồi.... 
Mộ Nha: Nếu anh không muốn hỏi thì thôi. 
Diệp lạc ô đề: Tôi hỏi (mỉm cười),nếu phu nhân nguyện ý trả lời. 
Nhìn cái mỉm cười đó Tạ Phi bỗng có hơi rối rắm. Trong đầu có một âm thanh nói: Đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa, không nên tiếp tục bước về phía trước nữa, nhưng cảnh tượng ngàn đèn Khổng minh đêm đó lại không ngừng hiện lên trong đầu cậu, người trước mặt không ngừng kêu gọi phu nhân tới phu nhân đi xuất hiện trước mắt, dường như có ma lực làm con người ta khó lòng đẩy ra xa. 
Có lẽ vì có anh ta ở bên cạnh từ lúc bản thân trở lại game, thứ mà bản thân thể nghiệm được không hoàn toàn là giao diện của quá khứ trong kí ức, mà là sự vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hoa-thuy-tam-thien/2506653/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.