"Tạ Phi, tôi tới rồi --" Khi bốn người đang rớt sạch liêm sỉ đứng nghe lén thì dưới lầu truyền tới giọng hét rung trời, đám người này nhanh chóng chuyển rời trận địa, bám vào lan can lầu hai nhòm xuống dưới.
Nhìn cái bộ dáng cười ngu ngốc kia, đây chắc chắn là Trung nhị bất thị bệnh! người đàn ông đi phía sau kia là ai? Người nhà sao?
Tô Lê thấy một đám người từ lầu hai ló đầu ngó ra liền bị dọa một trận, không phải Tạ Phi kêu cậu qua đây sao? Một đám không ai là quen mặt hết cả? Xoay qua nhìn Ninh Hàn, thấy anh ta điềm nhiên lãnh đạm tỏ vẻ tôi cũng không quen đám người đó, Tô Lê vò vò tóc, thực không còn cách nào khác chỉ có thể lại gào lên: "Tạ Phi cậu có ở đây không --"
Bốn vị trên lầu thực cạn lời, lần lượt đỡ trán, sau đó Ngôn Nguyệt Bạch bị phái xuống giao lưu tình cảm với Trung nhị quân, những người khác vẫn nhất quyết không chịu buông tha sự nghiệp nghe lén.
"Trung nhị ha, chào cậu, Tôi là Tiểu Nguyệt Bạch." Ngôn Nguyệt Bạch phóng xuất kĩ năng nụ cười tuyệt sát mỹ nam tử của mình nói: "Ba người còn lại trên lầu kia là Cúc hoa, Văn tử cùng với Phong hạc."
A! hể? hể? Tô Lê nghiêng đầu, ánh mắt trừng lớn. Vô số dấu hỏi chấm nhảy ra trong đầu, giống như cây nấm mọc đầy đầu -- Sao mọi người trong game đều chạy ra ngoài hiện thực hết rồi? Cậu rõ ràng đến để tìm Tạ Phi mờ, tại sao mọi người đều xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hoa-thuy-tam-thien/2506560/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.