Đến ngày tết, những bông tuyết lười biếng trên bầu trời rốt cuộc cũng lần lượt rơi xuống. Tô Lê thầm nghĩ chắc chúng cũng giống như mình, bởi vì cái ôm của bầu trời quá ấm áp, giống như cái ôm của Ninh Hàn, nên mới không muốn rơi xuống đất, là cái gì ý nhỉ, à giống với hạ phàm vậy.
Ừm......có điều tiên nhân trên trời khẳng định cũng không đẹp bằng ông chủ Ninh, vẫn là hạ phàm mới tốt, không phải có câu nguyện làm uyên ương không làm tiên đó sao.
Tô Lê quỳ trên ghế, nửa người trên nằm bò trước cửa sổ, hé miệng hà một hơi trên mặt cửa thủy tinh lạnh lẽo, sau đó cậu chàng vươn ngón tay vẽ vời trên bề mặt tấm kính mờ ảo. Một bên vẽ một bên đem suy nghĩ kì quái uốn khúc vòng quanh bay lượn đến tận nơi nào đó, đợi đến khi chúng kịp chuyển rời tới không trung xa vời thì bức tranh của cậu rốt cuộc cũng vẽ xong. Một cái hình ông chủ Ninh phiên bản Q ra đời, mặc trên người phục trang kinh kịch vừa nhỏ vừa đáng yêu, còn có chút đẫy đà của trẻ con ngây thơ. Ông chủ Ninh trên cửa sổ đang tức giận giơ tay chỉ về phía Tô Lê, bên cạnh viết một dòng chữ:
Mi còn không nhanh bò vào trong bát ta đi chứ!
Tô Lê vừa nhìn vừa tự vui vẻ, nhưng suy nghĩ một hồi, hiện tại không thấy được người thực, niềm vui lập tức bị thu trở lại. Trung nhị quân phái vui vẻ cực kì buồn tủi thở dài ba tiếng, chống cằm nhìn về phía bức tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hoa-thuy-tam-thien/2506520/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.