Chương trước
Chương sau
Lại nói đến mấy ngày trước, đại tiện nhân cốc của Nhược thủy tam thiên thu nhận vị thành viên thứ tư -- Vật cát tường bang hội có thuộc tính ngược M hiếm thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt. Bất kể Phong Thiên Nguyệt có vui vẻ cống hiến ra thân thể tinh khiết của bản thân hay không, thì trong đại hội bang phái Cúc phân thiên hạ đều dùng áp lực văn tự ma quỷ nghiền áp toàn trường, khuất phục Cà sa như hỏa và Đại thấp huynh cùng những người khác, thành công giành được quyền sở hữu Phong Thiên Nguyệt.

Thực ra vốn dĩ hội trưởng đại nhân anh minh thần võ Nhược nữ tử đã đem Phong Thiên Nguyệt thu về dưới trướng, nhưng do cậu ta ngày hai ba bữa không chịu yên phận, dùng lí do tiêu chuẩn duy nhất làm chân lí kiểm nghiệm thực tiễn, ba ngày hai bữa tìm sư phụ nhà mình pk nhằm kiểm nghiệm thực lực của bản thân, khiêu khích sư trưởng không có vương pháp, Nhược nữ tử quyết định đóng gói tiễn đi, coi như là sự trừng phạt.

Vậy nên đại hội vận hành bang phái lần 1 của Nhược thủy tam thiên vì đó mà được sinh ra.

Sự thực thì Phong Thiên Nguyệt chỉ cần nơi có đánh nhau, cái khác thì sao cũng được, trong cái nhìn của cậu ta, chư vị của đại tiện nhân cốc đều có thể chất tự động hút phiền phức, nháo cùng một chỗ với bọn họ hình như cũng khá tốt. Bởi vậy Tiểu Nguyệt Nguyệt vốn còn muốn đấu tranh phản kháng một chút vì bản thân, sau đó mới dùng sự trầm mặc tiếp nhận cái quyết định này. Sau 0.01 giây liền đầu quân vào trong cốc, sau đó chính là du đãng bốn phía giết người, châm ngòi chiến tranh.

Ông trời thương xót, chưa tới mười phút đã để cho cậu ta gặp được một con dê béo, một nữ Vũ sư có tên gọi là Hà sanh tiểu điều. Chậc chậc, nhìn một thân trang bị kia đi, từ đầu tới chân đều được gắn bốn chữ 'Ta đây giàu có'. nhưng Phong Thiên Nguyệt không phải là cái loại giết người không có phẩm vị không có hàm lượng kĩ thuật gì đó, cậu là một người thích khiêu chiến với giới hạn của bản thân, nói trắng ra chính là kẻ giết người thích tìm ngược. Cậu không phải kiểu vô duyên vô cớ giết người làm rớt trang bị của người ta, trang bị chưa bao giờ là sự theo đuổi của cậu, mở cừu sát, dưới đầu đao nhọn thêm huyết mới là điều cậu dùng cả một đời để theo đuổi.

Vị mỹ nữ nhà giàu này đang được vây quanh bởi vài cái acc nam, vừa nhìn chính là người có sứ mệnh bảo hộ mỹ nhân, đối phương người đông thế mạnh, Phong Thiên Nguyệt nhìn qua thập phần vừa ý, sau đó cậu chàng hét lớn xông lên. Tôi không có bắt nạt mấy người ha, các người đông người hơn tôi đó. Chỉ có thể trách sao tôi lại nhìn trúng mấy người, nhường cho tôi có được không? Không được hả, vậy thì đánh!

Thứ mà Cúc phân thiên hạ nhìn chúng chính là điểm sáng này của cậu ta, nhìn đi, một người có nội hàm như vậy nhất định có thể đem chiêu bài của Đại tiện nhân cốc lau chùi tới sáng loáng.

Trải qua một trận huyết chiến, đám người bảo vệ hoa rốt cuộc cũng nhớ ra tên điên chủ động tìm ngược này là người phương nào, đây không phải là tên ngược M của bang Nhược thủy tam thiên hay sao? Hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nghĩ vậy, phiền muộn do bị tìm phiền phức cũng giảm bớt không ít, nhưng vì sao họ đã mài thanh máu của tên này xuống còn có mười phần trăm rồi mà hắn vẫn chưa chết nhỉ, lại đánh thêm hai ba phút nữa, mẹ nó sao vẫn không chết!

(Gần) Dạ dạ hiểu vũ: Đệt! Hoàng mã quái a!

(Gần) Thái hồng hồng hồng: Ngu ngốc! Là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam! Hoàng mã quái là một chiếc áo choàng, mày lại chẳng phải hoàng đế mày choàng áo choàng đó làm gì!

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: He, anh đây lơi hại chưa. Đây thế nhưng là độc môn tuyệt kĩ của ông đây đó, làm thế nào vận dụng chính xác thời gian làm lạnh của dược vật, ép chết đối thủ của mình.

(Gần) Sỏa qua cơ nhất hào: Thật muốn đập nó một phát, làm sao giờ......

(Gần) Sỏa qua cơ nhất hào: Ta thật ngốc, không phải đang đập nó đây sao......

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Chuyên tâm đánh nha!

............

Thế phong suy thoái, đúng là thế phong suy thoái, người chơi đi ngang qua ngửi thấy mùi máu me liều mạng, không sợ chết đến gần xem xét, kết quả phát hiện ra đoạn đối thoại kì quái như này lập tức nổi mụn nhọt toàn thân.

Tình trạng máu me liều mạng cũng không duy trì bao lâu, thủ đoạn giữ mạng của Phong Thiên Nguyệt mặc dù lợi hại, nhưng gánh không nổi nhân số đông đúc của đối phương, bọn họ chỉ cần kĩ năng nào hết làm lạnh liền vứt qua kĩ năng đó, chồng chất lên cũng đủ ép chết cậu ta. Vậy nên cuối cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt mang theo nụ cười mãn nguyện ngã vật ra đất, mặc dù sau khi ngã xuống liền bị người ta dẫm qua dẫm lại vài cái để phát tiết cũng không sao.

Điều đáng nói ở đây là cậu ta cũng giết được hai người của đối phương, một trong hai người đó chính là Hà sanh tiểu điều, trên người cô nàng còn rơi ra một kiện trang bị, Phong Thiên Nguyệt trước khi ngã xuống liền tiện tay nhặt lấy. Hà sanh tiểu điều thực tức giận, nhưng đồ đã tới tay Phong Thiên Nguyệt nào có đạo lí trả về, bản thân cậu ta chẳng phải cũng bị rớt mất kiện trang bị đó sao. Hà sanh tiểu điều liền dùng Giang sơn lệnh uy hiếp cậu ta, nói cô nàng là cái này cái kia của Giang sơn lệnh, Phong Thiên Nguyệt căn bản không có nhìn kĩ, trực tiếp nằm bò ở đó hừ hừ hai tiếng.

Biết ông đây vào bang Nhược thủy tam thiên bằng cách nào không? Ông đây ngay cả người của Diệp lạc đại thần còn dám động, còn sợ Giang sơn lệnh mấy người sao. Có bản lĩnh đến truy sát a, giết ta đi, giết ta đi, ngươi đến giết ta, ta nhiệt liệt chào đón đó.

Vậy là câu chuyện được bắt đầu từ một kiện trang bị rơi xuống.

Đó là một chiếc Hoa quan, thuộc loại trang sức trên đầu, thuộc tính bình thường. Nhưng Phong Thiên Nguyệt hồi sinh lại mới nhìn, chiếc Hoa quan này bán đi chắc sẽ không tồi, có lẽ những người chơi nữ sẽ đặc biệt yêu thích, nó vậy mà còn là cái trang bị tự chế, khó trách vừa rồi Hà sanh tiểu điều tức giận đến muốn nổi đóa, nói không chừng đây là do vị người chơi nam nào vì dỗ cho cô nàng vui vẻ nên chế tạo đi.

Phong Thiên Nguyệt vò đầu bứt tóc, loại đồ vật này bản thân cầm đi......phá hoại nhân duyên của người ta hình như không tốt cho lắm nhỉ? Phong Thiên Nguyệt không nghĩ được ý gì hay, bởi vậy đi tìm cốc chủ Cúc phân thiên hạ xin chỉ giáo, nào biết hôm nay Cúc phân thiên hạ ăn thuốc súng ở đâu, trực tiếp trả về một câu:

Cúc phân thiên hạ: Không cần nói với chị đây cái gì mà trang sức tự chế!!!!!!! bán hết! Bán! Hết! Đi!!!!!

Này là cái tình huống gì vậy? Vừa rồi không phải vẫn còn hăng tiết gà hát dân ca sao?

Phong Thiên Nguyệt trong lòng khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể vò đầu quy kết cho mạch não bất thường vĩnh viễn không có người nào có thể thấu hiểu của người bang Nhược thủy tam thiên. Chỉ là......cậu ta còn đang không biết có nên đem cái Hoa quan này đem đi bán hay không, quay đầu đã bị mối thù nửa vời đánh cho Hoa quan rớt khỏi bao hành trang luôn rồi.

Được, đúng là buồn ngủ liền gặp chiếu manh, quá tốt rồi. Phong Thiên Nguyệt một bên mở cừu sát một bên cũng không đi quan tâm cái Hoa quan gì đó nữa, nhanh chóng đem nó vứt ra sau đầu.

Tuy nhiên điều kì lạ là, đúng mười phút sau, cậu lại phát hiện chiếc Hoa quan đó đang nằm trong tay của Nhất thoa yên vũ bên bang Giang sơn lệnh.

Động tác của Giang sơn lệnh nhanh như vậy, chưa gì đã đem nó thu hồi về rồi hả? Phong Thiên Nguyệt ngưng thần nhìn một hồi, sao cả Thiên địa kiếp hồi cũng ở đây?

Hai vị này hình như đang pk? Không đúng, này đánh nhau có chút hung ác đi.

Phong Thiên Nguyệt nhớ người Nhược thủy từng nói, Thiên địa kiếp hồi và Nhất thoa yên vũ thế nhưng là một đôi, mặc dù không có khoe ân ái hay tỏ tình công khai gì đó, nhưng đây cũng không còn là bí mật gì nữa. Nhưng nếu đã là một đôi sao lại có tiết tấu cừu sát ở đây thế này?

Việc lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Cậu dám nói cậu với cô nàng đó một chút quan hệ cũng không có?

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Không có không có không có!

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Vậy thứ này tôi liền ném.

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Ném cái lông á! anh có cần nhỏ mọn như vậy không? Tôi chỉ là tình cờ gặp cô ấy trên đường rồi cô ấy nhờ tôi một chuyện tôi liền đồng ý, mua bán không thành còn nhân nghĩa chứ!

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Không được, tôi ném rồi.

Hai người vừa đánh vừa gõ chữ, không lâu sau từ bên cạnh Phong Thiên Nguyệt đánh qua. Phong Thiên Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc Hoa quan bị vứt bỏ dưới đất, miệ! Sao mi lại quay về rồi?! đúng là âm hồn bất tán mà?

Hiện tại Phong Thiên Nguyệt rất muốn đem cô nàng Hà sanh tiểu điều gọi ra đây đem cái Hoa quan của cô ta nhặt về cho rồi. Nhưng chỉ sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, cửa sổ chat của Mộ Nha nhảy ra.

Mộ Nha: Xảy ra chuyện gì? Sao Cúc hoa cùng Kê đản đánh nhau rồi?

Thần phu đại nhân ngài hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai nha? Tôi nhập cốc còn chưa hết ngày đầu tiên mà.

Phong Thiên Nguyệt: Không biết...

Tạ Phi xoa xoa mi tâm, đám người này sao mỗi người đều không làm người ta bớt lo vậy? Lại nói từ sau khi cậu với Diệp lạc ô đề kết hôn liền tự động biến thành chủ nhân của cái hậu cung này nữa chứ? Cậu không muốn làm hoàng hậu nương nương có được không? Cục diện này quá khó nắm bắt. Không quải quý nhân này với quý nhân kia lại đánh nhau, thì là tài nhân này đi hãm hại hậu cung của quốc gia láng giềng.

Mà những người bị người Nhược thủy hãm hại đại khái đều cảm thấy cái bang Nhược thủy tam thiên chỉ có một mình thần phu là người bình thường nhất, cho nên đều tới khiếu nại, đều hi vọng quân tử động khẩu không động thủ, đều đến tìm cậu. Mộ Nha bị làm phiền đủ đằng, sau đó một là không làm nếu làm phải triệt để, trực tiếp tắt đi chức năng thêm hảo hữu, đối với tất cả người đến tìm cậu đều mở ra hình thức cao lãnh -- cho ngươi mười phút nói cho xong.

Sau đó người đến tâm sự vừa nhảy ra liền bla bla nhanh chóng nói cho xong, thần phu đại nhân sẽ dùng tư duy cực tốc của mình nhanh chóng đưa ra đáp án rõ ràng. Dùng cơ trí hỏi nhanh đáp nhanh được luyện tập nhuần nhuyễn cùng La đại thần từ lâu, bình quân nửa phút Tạ Phi xử lý xong một vấn đề, nói cho đối phương tâm phục khẩu phục, còn có thêm kĩ năng phân tâm làm nhiều việc cùng lúc, toàn bộ quá trình không ảnh hưởng tới việc đánh quái hay nói chuyện.

Điều này cũng dẫn tới việc gần đây Tạ Phi nhận được khiếu nại càng ngày càng quái đản.

Tại hạ tại hạ: Thần phu đại nhân! Tôi hỏi cậu tại sao cỏ trên Bất Châu Sơn đều có hình dáng kì quái như thế? Cậu tổ đội với tôi đi dẫm cỏ có được không???? trong đội thiếu dược sư!

Mộ Nha: Xin lỗi, Diệp lạc anh ấy có ở đây.

Tại hạ tại hạ: Thần phu đại nhân, tôi hỏi cậu nha, cậu với Diệp lạc đại thần lần đầu gặp mặt đã nói những gì? Tại sao lần đầu tôi gặp mặt tình yêu của mình cậu ấy đều nghiêm mặt, có phải cậu ấy không thích tôi không??? cầu trả lời!

Chí thụ vô địch: Thần phu đại nhân, tôi nói với cậu, tôi bị đối tượng nhà mình ghét bỏ! Làm sao giờ? Cầu trả lời!

Hai người các cậu sao không tự mình giải quyết nội bộ đi?! coi tôi là chị gái tri âm sao?! một trước một sau, hai người ăn ý đến trình độ nào nha. Tạ Phi đỡ trán, đem vấn đề của hai người họ dán vào khung chat của người còn lại, sau đó gửi thêm một câu.

Ps: Hiện tại mời mở ra giao diện bản đồ, tìm thành phố đang ở của cả hai trên đó, nối thẳng hai điểm lại với nhau rồi lấy điểm trung tâm, ra ngoài mua vé, gặp mặt một lần.

Ps thêm: Trước khi gặp nhau nghiêm cấm đến làm phiền tôi.

Toàn thi đại phái tống: Thần phu đại nhân, cậu với Diệp lạc đại thần sẽ cãi nhau sao? Cãi nhau về những vấn đề gì? cãi nhau có làm tổn thương tình cảm không? Tôi thấy thời gian Diệp lạc đại thần vào game rất dài, anh ta không đi làm sao? Cậu nuôi anh ta hả? À, vẫn đề tôi hỏi có hơi nhiều, nếu không để ý thì cầu câu trả lời!

Biết nhiều thì đừng có hỏi nữa chứ.

Mộ Nha: 1, anh ấy có đi làm, kiếm tiền còn nhiều hơn tôi; 2, Chúng tôi không cãi nhau, anh ấy đối xử với tôi rất tốt. 3, Làm ơn đừng hỏi tôi những vẫn đề như thế này nữa, lần sau tôi sẽ trực tiếp bỏ qua.

Đủ các loại vấn đề lại luôn có được đáp án rõ ràng đủ lí lẽ, ánh sáng của thần phu Mộ Nha dần dần chiếu sáng khắp đại lục. Danh vọng bùng nổ, trở thành nền tảng liêm sỉ trong thời đại mới của Nhược thủy, nhận được tất cả sự sùng bái của toàn bộ nhân dân toàn Cổ Vực. Nhìn đi, có văn minh có giới hạn, thao tác lưu loát, khí chất xuất chúng, tướng mạo nổi bật (có lẽ?),quả thực là một làn sóng mới trong Cổ Vực, đáng tiếc chính là đã bị Diệp lạc đại thần lừa gạt đi mất rồi.

Đúng, một người tốt nhường đó, tuyệt đối là bị Diệp lạc đại thần lừa gạt đi.

Trở lại chuyện chính. Tạ Phi tìm Phong Thiên Nguyệt hỏi việc liên quan đến chuyện đánh nhau của Cúc phân thiên hạ và Đạm thị kê đản đính đản là vì căn bản không có ai khác để hỏi nữa. Cậu vừa onl liền nghe thấy cố sự lật mặt thành thù của Cốc chủ Đại tiện nhân cốc và áp trại phu nhân, đến nay đã có thể phát triển thành n phiên bản khác nhau, tình sát, cừu sát, kẻ thứ ba sát đều có. Chuyện của Dương Sương cậu không thể coi như không biết, vậy nên mới đi hỏi. Vừa hỏi, người trong bang hội chỉ chăm chăm tới chuyện hóng chuyện với chế chuyện, tình huống thực sự ra sao lại không ai biết.

Chiến địa ký giả oa cáp cáp cũng chỉ có thể biểu thị tiếc nuối.

Lúc này Phong Thiên Nguyệt cũng trả lời không biết, nhưng cậu ta lại nhắc tới một chuyện với Mộ Nha, là chuyện tâm trạng Cúc phân thiên hạ chuyển biến cực kì lớn, khẳng định đã phát sinh chuyện gì đó.

Đúng lúc cậu nghĩ tới chuyện trực tiếp đi hỏi người trong cuộc, lại thấy kênh thế giới nhảy ra tin tức -- Nhất thoa yên vũ của Giang sơn lệnh và hội trưởng Cực thiên các đánh nhau rồi, tiếp sau trận đại chiến toàn server, lần này là tiết tấu sắp có bang phái đại chiến sao?

Không, Tạ Phi lập tức phủ định dự đoán trên kênh thế giới, đây rõ ràng là tình sát. Lẽ nào hôm nay là ngày đi tìm chết của các cặp tình lữ sao?

(Thế giới) Định định đại nhân: Yên Vũ cậu đừng đánh nhau nữa! Trước tiên đem đồ đưa cho tôi đi!

Không đúng, còn có tình huống.

(Thế giới) Định định đại nhân: Yên Vũ cậu nghe thấy không? Mau trở lại! Cậu tắt nói chuyện riêng với tôi làm cái gì!

Tại sao vị này lại thêm một chân vào đây nữa?!

(Thế giới) Nhất thoa yên vũ: Không rảnh, đừng làm phiền.

Giang sơn lệnh này là đang nội đấu hả? Quần chúng vây xem nhất thời cảm thấy dung lượng não sắp không đủ dùng rồi, sự việc móc nối trong chuyện này như thế nào có cảm giác còn sâu hơn biển lớn nhỉ? Sau đó đại thần hóng hớt không có dừng tay, lại là một trận mưa hóng hớt rào rào rơi xuống, đem bọn họ dội ướt như chuột lột.

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Tôi!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: muốn!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: thành!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: thân!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Ai!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: đến!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: lấy!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: tôi!

(Thế giới) Thử địa vô dâm: Mẹ ơi, xuất hiện rồi!!! Bong bóng văn tự cuồng ma gửi ra tin dọc kinh điển! Ngài đang nháo cái gì nha?!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Tìm chồng a~~~ cậu quản nhiều như thế làm gì~~ anh đẹp trai, bà cô đây thấy mi cũng không tồi nha~~ muốn về dưới trướng của tôi không a~~

(Thế giới) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi.

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Chim cút!

(Thế giới) Đạm thị kê đản đích đản: Trừ tôi ra em còn có thể gả cho ai?

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Cút!

(Thế giới) Đạm thị kê đản đích đản: Đính chính: Trừ tôi ra còn ai dám lấy em?

(Thế giới) Cố chỉ sinh hoa: (phe phẩy quạt) Cúc hoa tỷ tỷ, đừng để ý tới đám nam nhân thối đó, hai chúng ta cùng sống qua ngày đi~~~

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Được nha được nha~~~ chúng ta tay trong tay cùng nhau tạo ra ngày mai tươi sáng~~~

(Thế giới) Thiết bản thị cá chước: Này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nha?! là mắt tôi có vấn đề rồi sao? Cầu buông tha, tôi còn đang phải trực ban đó, yêu thương không nổi a!

(Thế giới) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi thề, người đem Hoa quan tặng cho cô ta thực sự không phải là tôi. Em là người con gái duy nhất còn lại nằm trong danh sách hảo hữu của tôi.

Lúc này Phong Thiên Nguyệt đang ngồi dưới một gốc cây trong rừng nhỏ, treo máy suy nghĩ chuyện nhân sinh. Chiếc Hoa quan nào đó đã bị người chơi qua đường nào đó nhặt đi, mang theo tâm trạng nhặt được cái lợi, dùng tốc độ thần tốc rời khỏi hiện trường. Phong Thiên Nguyệt cũng không thèm đuổi theo, có người nhặt nó đi là tốt nhất.

Khi cậu ta buồn chán ngẩng đầu nhìn kênh thế giới, bỗng nhìn thấy một cái tên thực mẫn cảm -- ể? Hoa quan? Hử? Hoa quan? Cái Hoa quan kia sao? Hay là cái Hoa quan nào?

Nhìn thấy bốn chữ 'duy nhất còn lại', Dương Sương vừa rồi còn nhướn cao mày cắn chặt môi tức giận ngút trời lập tức ngẩn người, tiếp theo khoe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười đắc ý. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, vỗ vỗ lên mặt mình.

"Không không không, Dương Sương, mày không thể dễ dàng tước vũ khí đầu hàng như vậy!" Dương Sương nói thầm:

"Tên này bình thường là bộ dáng chê bai mình này nọ......"

"Anh ta nào có chê bai chị?"

Bỗng có một âm thanh truyền tới, tiếng nói thanh lãnh làm Dương Sương hết hồn.

"Mày dọa quỷ đấy à! em trai!" Dương Sương ôm máy tính tức giận trừng qua.

"Chị là quỷ hả?" Dương Lâm điềm nhiên quét mắt một cái về phía màn hình nói:

"Chị già, anh rể Vỏ trứng tương lai sắp bị chị chỉnh tới nát bét rồi, chị còn muốn làm loạn tới mức nào nữa. Trước đây đối với An Hiểu Vũ thì e thẹn như gái nuôi trong nhà, đổi người một cái sao biến thành người đàn bà hung hãn rồi?"

"Nè! Có ai nói chị gái mình như mi không?!" Dương Sương ném máy tính xuống, xắn ống tay áo, chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp với thằng em nhà mình.

"Chị, anh ta cũng đã tỏ lòng như vậy rồi, chị cũng nên hết giận rồi chứ." Dương Lâm thở dài,

"Đừng nói chị thực sự cho rằng anh ta đem cái Hoa quan vốn định tặng chị tặng cho người khác đấy chứ?"

"Ực......" nghe vậy, Dương Sương rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, lại liếc nhìn màn hình mấy cái,

"Anh ta chắc không phải loại người đó, nếu không bà đây cũng không thèm nhìn trúng anh ta!"

Nhìn cái bộ dáng tự hào này của chị, em thực muốn giả vờ như không quen biết, Dương Lâm nghĩ.

"Vậy chị còn tức giận, còn pk với anh ta làm gì?"

"Ai yoh chị mày là bị tức tới mất hết lí trí ấy mà,"

Dương Sương sờ sờ mũi, có điểm ngượng ngùng, nhưng sau đó liền lòng đầy căm phẫn nhảy bật lên,

"Em trai, mày không biết cái con nhỏ Hà sanh tiểu điều chết tiệt đó nói gì với chị mày đâu, đúng kiểu cao quý lãnh diễm nói với chị mày cái Hoa quan đó là một người hâm mộ cô ta tự tay làm cho cô ta đó! cái thái độ nhìn người bằng nửa con mắt đó, cái thái độ chê bai bà đây không ai cần đó, chị mày thực sự muốn đập chết cô ta mi có biết không?!"

"Vậy hiện tại chị tính làm sao?" Dương Lâm đỡ trán nói.

"Xem chị đây!" Dương Sương vỗ ngực đảm bảo, tiếp đó kéo máy tính qua, mở ra cửa sổ chat với Đạm thị kê đản đích đản, lách cách lách cách gõ một hàng chữ:

Cúc phân thiên hạ: Muội muội thiếp ngồi đầu thuyền ~~ ca ca chàng đi trên bờ~~~đem Hoa quan tìm trở về ~~ iêm sẽ đi theo chàng ~~

Đạm thị kê đản đích đản trả lời tin nhắn rất nhanh, đoán chừng vẫn luôn ngồi trước máy tính chờ đợi.

Đạm thị kê đản đích đản: Không ghen nữa?

Cúc phân thiên hạ: Ai nói chị đây ghen!

Đạm thị kê đản đích đản: Anh.

Cúc phân thiên hạ: Anh là muốn theo đuổi tôi hay muốn đến tức chết tôi đấy hả aaaaaaaa!

Đạm thị kê đản đích đản: Xin lỗi, bỗng nhiên không kiềm chế được.

Cúc phân thiên hạ chết trận, Dương Sương chết trận, đã chết mời bỏ qua, có việc mời đốt vàng mã.

Cùng lúc Đạm thị kê đản đích đản một bên nói chuyện với Cúc phân thiên hạ, một bên xuất phát đi tìm Hoa quan trở về, còn về Phong Thiên Nguyệt, cái tên dường như trôi nổi bên ngoài câu chuyện lại là người có quan hệ chặt chẽ nhất trong sự kiện lần này đang đuổi theo một người chơi nào đó dẫm đạp khắp ngàn núi vạn sông.

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Mẹ nó! Mi có bản lĩnh thì đứng lại a!

(Gần) Quái hóa miêu: Có bản lĩnh mi đừng đuổi nha!

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Mi dừng lại ta liền không đuổi nữa!

(Gần) Quái hóa miêu: Mi dừng lại ta liền không chạy!

(Gần) Phong Thiên Nguyệt:Mi cho ta là kẻ ngốc sao!

(Gần) Quái hóa miêu: Dù sao ta cũng không ngốc!

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Mẹ nó, đừng để ta bắt được mi!

(Gần) Quái hóa miêu: Đừng nhiều lời! Mi tốt xấu cũng lên cho ta biết vì sao mi đuổi theo ta chứ!

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Vậy tại sao mi vừa thấy ta thì chạy chứ!

(Gần) Quái hóa miêu: Ngươi vừa thấy chính là không có ý tốt a...

(Gần) Phong Thiên Nguyệt:......

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Để Hoa quan lại!

Phong Thiên Nguyệt cảm thấy bản thân hiện tại thực giống với một tên ngốc khuyết thiếu trí tuệ một cách đang ngại, toàn thân trên dưới đều tản phát ra hơi thở của kẻ ngốc. Uy danh của Đại tiện nhân cốc quả nhiên không tốt lành gì, cậu mới vào cốc được một ngày mà giống như bị kéo vào sự việc cực kì không đơn giản nào đó, đến lúc cậu phát hiện ra thì đã không có cách nào xử lý sự việc một cách toàn diện nữa rồi.

Trên thế giới này còn ai càng thảm hơn so với cậu ta sao? Đuổi theo một người không hề quen biết, làm một việc mà chính bản thân không biết có tác dụng gì không, diễn phim truyền hình sao? Đại La kim tiên, Thái Bạch kim tinh, Ngọc Hoàng đại đế, Tây vương mẫu, các người đang ở đâu mau tới cứu tôi đi!

Có lẽ là thành ý của Phong Thiên Nguyệt đã cảm động tới ông trời, chỉ thấy Quái hóa miêu đang bán sống bán chết chạy về phía trước trên người bỗng xuất hiện vầng sáng chói lóa, sau đó một con số tổn thương cực kì lớn từ trên người Quái hóa miêu bay lên. Bước chân của Quái hóa miêu bị chặn lại, cậu ta không thể không dừng lại, chỉ vài giây đó liền bị Phong Thiên Nguyệt đuổi kịp.

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Hắc, xem mi còn chạy đi đâu được!

Có điều là ai thần tới mức dùng một cái kĩ năng đem Quái hóa miêu chặn lại nhỉ? Phong Thiên Nguyệt đang nghĩ, Quái hóa miêu đã nhanh chóng lấy lại tiết tấu, nghĩ từ phía bên sườn lách qua. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, lập tức lại xoay người chạy về phía Phong Thiên Nguyệt, giống như bên đó có sóng thần quái thú vậy.

Phong Thiên Nguyệt càng thêm hoài nghi, lập tức đi về phía đó nhìn, vừa nhìn liền hiểu rõ, đây không phải là Diệp lạc đại thần sao.

Từ đoạn đường rẽ bên cạnh Tiểu thụ lâm đi ra chính là Diệp lạc ô đề, sau khi viết bản thảo được một lúc thầm nghĩ đi tới phòng ngủ trêu chọc sờ soạng, chiếm tiện nghi phu nhân nhà mình một hồi để nạp năng lượng, kết quả Diệp lạc ô đề bị bắt tới làm người đàn ông mạnh mẽ. Trong lòng gấp gáp cực kì khó chịu vì không chiếm được lợi gì, đại khái chính là nói tới tình huống của anh lúc này.

Cho nên đừng nhìn Diệp lạc đại thần hiện tại đang nhàn nhã từ đằng kia bước tới, La Khanh- kẻ giấu mặt phía sau nhân vật này thế nhưng là đang mang vẻ mặt ma khí bắn tứ phía. Điều này dẫn tới Phong Thiên Nguyệt không biết ra sao, vừa nhìn thấy Diệp lạc ô đề trong lòng liền lộp bộp một cái.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Hoa quan, đưa tôi.

Quái hóa miêu và Phong Thiên Nguyệt tập thể đơ người, hai người nhanh chóng bình tâm lại, thầm nghĩ không cần lo lắng về tính mạng. Sau đó lập tức nổi tâm tư làm ăn, bàn tính lách cách kêu vang.

(Gần) Quái hóa miêu: Năm vạn hai, đổi không?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Cậu nói chuyện tiền bạc vớ tôi? ^_^

(Gần) Quái hóa miêu: Tất nhiên rồi, tôi là một thương nhân, thương nhân không lợi ích không làm.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Thực trùng hợp. Cái Hoa quan này vốn dĩ là đồ của bang Nhược thủy tam thiên tôi, nếu hôm nay nó nằm trong bao hành lí của cậu, có thể thấy rằng đây chính là chiếm đoạt tài sản cá nhân, cậu nên bồi thường cho bên tôi năm mươi vạn hai ngàn mới đúng.

(Gần) Quái hóa miêu: Lừa đảo a, năm mươi vạn hai ngàn, anh đi cướp tiền đấy hả!

(Gần) Diệp lạc ô đề: Không có tiền thì lấy thịt bù vào. Tiểu Nguyệt Nguyệt, nếu cậu đã gia nhập vào Đại tiện nhân cốc, vậy cái con mèo nhỏ này chính là vật may mắn tiếp theo của bang Nhược thủy tam thiên chúng ta, thay tôi đem cậu ta trở về. ^_^ bất kể sống chết~

(Gần) Phong Thiên Nguyệt: Rõ, Diệp lạc đại thần!

(Gần) Quái hóa miêu: Này, các người hỏi qua ý kiến của tôi chưa?!! các người dùng vũ lực bắt ép tôi liền tố cáo các người--

Quái hóa miêu cật lực phản kháng, nhưng khổ nỗi trừ khả năng chạy trốn là có chút mạnh mẽ, trình độ thao tác còn không bằng một ngón tay của Tiểu Nguyệt Nguyệt. Càng không phải nói đến bên cạnh còn có một cao thủ Diệp lạc đại thần sừng sững đứng đó, nhàn nhã tọa trấn, đến với cái chết chỉ là việc trong chớp mắt.

Quan trọng là sau khi chết còn không được yên ổn.

Diệp lạc ô đề sau khi miêu tả đơn giản vật may mắn nhiệm kì tiếp theo liền phát công bố lên kênh bang hội, nhân sinh của Quái hóa miêu liền triệt dể dính dáng với bang hội Nhược thủy tam thiên. Cậu ta sẽ đón nhận từng đợt quần chúng vây xem hung mãnh, cùng với sự hỏi thăm yêu thương thân thiết từ những thành viên trong bang hội.

Hoa quan đến tay, Diệp lạc ô đề lập tức bay đi mất, công lực thâm hậu tới Phong Thiên Nguyệt chỉ có thể giơ ngón cái cảm thán, trong lòng sinh ra sự kính ngưỡng vô bờ, quả nhiên, đại thần chính là đại thần nha, chúng ta không có cách nào đuổi kịp.

Mà vị đại thần không thể đuổi kịp đó, trong cuộc sống hiện thực đang ôm lấy phu nhân nhà mình làm nũng.

Quy tắc làm nũng của La thị điều 1: Bất kể ngươi ôm lấy phu nhân nhà mình từ góc độ nào, nhất định phải nhẹ nhàng vân vê vành tai của cậu ấy, chú ý ngữ điệu giọng nói cần dịu dàng mềm nhẹ!

"Phu nhân ~"

Tạ Phi bị anh têu chọc tới hai bên má đều hồng thấu, tai cũng phát ngứa, "Đừng có nháo, sự việc vẫn chưa xử lý xong đâu."

"Chuyện này còn quan trọng hơn anh sao?" La Khanh không có khả năng dễ đàng buông tha cho cậu, vẫn thổi khí bên tai cậu như cũ.

"Không phải......" Tạ Phi đẩy anh ra,

"Anh đừng mà, đợi một chút cũng không đợi được sao?"

"Được rồi, anh đợi." La Khanh buông cậu ra, chớp chớp mắt, lông mi rũ xuống, nhẹ nhàng ấn lên trên má Tạ Phi một nụ hôn.

Quy tắc làm nũng của La thị điều 2: Lấy lùi làm tiến. Có thể giả vờ đáng thương bao nhiêu liền giả vờ đáng thương bấy nhiêu, có bao nhiêu cô đơn liền cô đơn bấy nhiêu, phu nhân sẽ đau lòng cho mình.

Tạ Phi hết lần này đến lần khác đều bại trận trước hai quy tắc vạn ác trên, đoán chừng còn tiếp tục bại trận dài dài. Nhìn ánh mắt đã mềm mại hơn nhiều nhưng vẫn giả bộ lãnh đạm của cậu liền biết, kế sách của La đại nhân lại thắng lợi thêm lần nữa.

Cũng lúc này, trong game, La Khanh mở cửa sổ chat với Đạm thị kê đản đích đản ra.

Diệp lạc ô đề: Huynh đệ, cần giúp đỡ không?

Đạm thị kê đản đích đản: Cần.

Diệp lạc ô đề: Ừ, vô cùng thành khẩn, tôi tin tưởng cậu. Hoa quan của cậu đang trong tay tôi, đến lấy đi.

Đạm thị kê đản đích đản: Cảm ơn nhiều.

Diệp lạc ô đề: Muốn cảm ơn tìm phu nhân tôi mà nói.

Đạm thị kê đản đích đản: Được, cậu ở đâu?

La Khanh rất nhanh thì báo vị trí cho cậu ta, sau đó Tạ Phi cũng nhanh chóng nhận được lời cảm ơn của Đạm thị kê đản đích đản, tên này đúng là kiểu thuộc phái hành động.

La Khanh thao tác Diệp lạc ô đề đên chỗ đã hẹn với Đạm thị kê đản đích đản, nhưng không nghĩ tới đến nửa đường liền thấy một chuyện làm chậm mất hành trình. Lúc đi qua mảnh vườn hoa vừa mới bị đánh giết một cách dã mãn trước đó, Diệp lạc ô đề ngoài ý muốn phát hiện giữa vườn hoa là hai thân ảnh đang vì yêu sinh hận, sau đó anh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện đi tới chào hỏi.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Yoh, Hai vị thực hào hứng.

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: yoh cái đầu lớn nhà mi á!

(Gần) Diệp lạc ô đề: đầu tôi không lớn, cám ơn.

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Cậu có gì muốn dạy bảo?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Không có, tôi chỉ đi ngang qua thôi.

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Đúng lúc, Diệp Lạc cậu tới nói một câu có lí xem nào, tôi làm sao cơ chứ, tên này có nói đạo lí không cơ chứ?

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Không phải tôi đã bị cậu bẻ cong rồi sao?

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Tôi cũng nói rồi, Hoa quan không phải do tôi tặng, là tôi trùng hợp gặp được Hà Sanh, trên người cô ấy không có tiền, cầu xin tôi đem cái Hoa quan này mua về. Cũng không tốn bao nhiêu tiền, tôi mua về cũng chẳng chết được! Cô ta ra ngoài khoe khoang mập mờ không có nghĩa là tôi thực sự mập mờ với cô ta!

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Vậy cũng không được, người của tôi tuyệt đối không được phép có liên quan với bất cứ người nào ngoài tôi, đặc biệt là người mà cậu đã từng yêu.

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Trên người tôi có dán giấy chủ quyền thuộc về anh sao?!

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Dán rồi, trong trái tim tôi.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Nói rất hay.

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Cảm ơn.

Lúc này, Đạm thị kê đản đích đản dựa theo vị trí mới mà La Khanh cung cấp, cũng chạy tới được ruộng hoa. Thấy hai người còn đang đánh nhau cũng đơ người mất một lúc. Vừa rồi toàn bộ tâm trí anh đều đặt trên người Cúc phân thiên hạ, không chú ý tới kẻ bị liên lụy bên này.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Bọn họ làm sao vậy?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Tình cảm gút mắc. Đúng rồi, Hoa quan của cậu tại sao lại rơi vào tay của Hà sanh tiểu điều, cậu quen biết với cô ta hả?

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Không quen. Hoa quan là bị Định định đại nhân hoặc thủ hạ của cậu ta nhặt mất.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Tôi đại khái đã hiểu rồi.

Đến lúc này La Khanh đại khái có thể tổng kết toàn bộ quá trình phát triển của chiếc Hoa quan như sau -- Đạm thị kê đản đích đản vì muốn dỗ dành Cúc phân thiên hạ, đến tìm La Khanh bái sư học chế tạo trang bị, sau đó chế tạo ra chiếc Hoa quan này -- không biết tại sao Hoa quan không đến được tay Cúc phân thiên hạ, lại bị Định định đại nhân cầm nhầm mất -- Định định đại nhân vì làm vui lòng Hà sanh tiểu điều, đem nó tặng cho cô ta, còn nói dối là mình tự tay làm -- Hà sanh tiểu điều gặp phải Phong Thiên Nguyệt, Hoa quan bị đánh rớt, Phong Thiên Nguyệt nhặt được nó-- Phong Thiên Nguyệt gặp phải cừu nhân, Hoa quan bị đánh rớt thêm lần nữa -- cừu nhân nhặt được Hoa quân, đem đi bán -- Hà sanh tiểu điều nhìn thấy, tình cờ gặp được người yêu cũ Thiên địa kiếp hồi, nhờ anh ta mua giùm -- Nhất thoa yên vũ phát hiện, cho rằng hai người đó tình cũ không rủ cũng tới, sau đó, tương thân tương sát, Hoa quan bị rơi -- Quái hóa miêu nhân cơ hội nhặt lấy, Phong Thiên Nguyệt đuổi theo đòi về.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Hà Sanh là ai?

(Gần) Diệp lạc ô đề: em gái nuôi của bang chủ Giang sơn lệnh, người Định định đại nhân đang theo đuổi, bạn gái cũ của Thiên địa kiếp hồi, tình địch của Nhất thoa yên vũ, tử địch của Cúc phân thiên hạ.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản:......

Đại thần, ngài không phải thuộc phái thoát tục, không màng sự đời sao? Sao loại chuyện này mà ngài cũng biết rõ ràng đến thế? Kê đản quân nhìn xong phần giới thiệu của La Khanh, thầm phỉ nhổ trong lòng.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Vậy chúng ta có cần giúp họ một tay không?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Tự quét tuyết trước cửa nhà, quản chi nhà khác ngói đã đầy sương. Tôi còn phải quay lại dỗ dành phu nhân nhà mình, cậu muốn đi làm chúa cứu thế hử?

Đối diện với vấn đề này, Kê đản quân suy nghĩ không tới một giây, không chút do dự đáp:

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Không, tôi cũng phải quay trở lại dỗ dành bà cô nhà tôi, không rảnh.

Bên này hòa hợp cùng chung ý kiến, bên kia hai vị đang tương ái tương sát nhìn thấy nội dung nói chuyện, sắp bị tức chết tới nơi rồi.

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Các người có thể có chút liêm sỉ không! Không giúp đỡ thì cũng đừng có vây xem chứ?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Tôi đang ngắm hoa.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi là người qua đường.

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Biến đê!!!

(Gần) Diệp lạc ô đề: Cẩn thận chút, cậu sắp chết rồi. Yên Vũ, cậu thật sự nỡ xuống tay hả.

(Gần) Nhất thoa yên vũ: Người của tôi, chỉ có thể chết dưới tay tôi.

Lần trước, cùng với lần trước trước đó các người thay phiên nhau cho ông đây đi chết đấy! Thiên địa kiếp hồi lửa giận công tâm, ném chuột đi, cạch cạch cạch đánh ra một chuỗi văn tự.

(Gần) Thiên địa kiếp hồi: Lý Hà Yến! Cậu ra đây cho tôi, chúng ta pk người thật! Ông đây không tin làm không ngã nhà mi! Hôm nay cậu không xong với tôi đâu!

Nhìn thấy câu nói xấu xa tức đến xì khói của Thiên địa kiếp hồi, La Khanh cười cười, mở ra khung chat với Nhất thoa yên vũ.

Diệp lạc ô đề: Đến thật hả?

Nhất thoa yên vũ: Chưa từng là giả.

Diệp lạc ô đề: Trước đây không phải cái gì cũng theo ý cậu ta, sủng cậu ta, không làm người đứng sau cậu ta nữa rồi hả?

Nhất thoa yên vũ: Tôi sợ tôi nắm bắt không được cậu ấy, trái tim cậu ấy từ lúc bắt đầu đã chẳng phải nơi tôi.

Diệp lạc ô đề: Thắp nến cho cậu.

Nhất thoa yên vũ: Đi chết đi.

Diệp lạc ô đề: Tôi có phu nhân hồi sinh cho tôi.

Nhất thoa yên vũ:... Tôi đi rồi.

Diệp lạc ô đề: Đợi tin tốt của cậu.

Nhất thoa yên vũ: Ừ.

Diệp lạc ô đề với Nhất thoa yên vũ nói thêm vài câu nữa, đôi phu phu này liền lần lượt đăng xuất, hiển nhiên thực sự đi pk người thật rồi.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Lý Hà Yến? Nhất thoa yên vũ?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Ừ, hai người họ là thanh mai trúc mã. Kiếp hồi vốn dĩ thích phụ nữ, Hà sanh tiểu điều là một trong số đó. Có điều sau đó chia tay, Yên vũ thừa dịp lấp chỗ trống, trực tiếp đem cậu ta bẻ cong.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Đại thần, sao chuyện gì anh cũng biết thế?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Không có gì là tôi không biết hết.

(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Đại thần, anh biết hai chữ khiêm tốn là cái gì không?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Ha ha, cái này lại không hiểu lắm.

Anh thực khiêm tốn ha đại thần. Kê đản quân mặt than cũng hold không nổi vị tôn đại thần này, có lẽ chỉ có Mộ Nha đến mới có thể trấn giữ được trận này, vậy nên cậu ta nhanh chóng cầm lấy Hoa quan rồi rút lui, bên kia còn một bà cô nào đó đang chờ cậu ta trở về phục mệnh đâu.

Đạm thị kê đản đích đản đi rồi, Diệp lạc ô đề vẫn không rời đi, anh treo máy tại chỗ.

"Phu nhân," anh giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tạ Phi ở bên cạnh, bọn họ cùng ngồi trong cùng một ổ chăn, mỗi người cầm một chiếc máy tính để chơi,

"Em xác định muốn anh ra mặt sao?"

"Sao thế?" Tạ Phi nghiêng đầu qua hỏi.

"Em có biết năm đó vì sao Kiếp hồi với Hà sanh tiểu điều lại chia tay không?"

Thấy La Khanh hỏi vậy, Tạ Phi cũng có thể đại khái đoán được phần nào, "Là do anh?"

La Khanh cầm tay Tạ Phi lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu, "Phu nhân thật thông minh."

Anh còn dám nói, nếu nói mỗi người của bang Nhược thủy tam thiên đều là một vũng tai họa, vậy anh chính là đầu nguồn của chúng có được không? Chỉ biết ra ngoài câu ong dẫn bướm! Tạ Phi thầm nghĩ, bất giác nhớ tới lần đầu tiên gặp La Khanh ở tiệm sách, trên người anh như thể có kĩ năng tự động phát sáng, không thu hút ong bướm mới lạ!

Tạ Phi cực kì không nể nang đem tay rút về, cứng rắn nói:

"Vậy anh còn dám nói cho em nghe."

"Nói thật sẽ được khoan dung, kháng cự liền phải nghiêm trị."

La Khanh ngược lại khá thành thực, ngón tay như mấy con sâu trườn nhẹ trong lòng bàn tay Tạ Phi,

"Ba ngàn con sông nhưng ta chỉ cần một gáo nước"

"Chỉ được cái dẻo mỏ." khuôn mặt Tạ Phi thoáng hiện lên nét ngượng ngùng không tự nhiên, đẩy gọng kính, nhằm che giấu khuôn mặt hồng thấu của mình,

"Anh mau đi xử lý chuyện này đi, sắp tới chín giờ rồi."

"Nha? Chút nữa phu nhân còn có việc?" La Khanh nở nụ cười đầy thâm ý, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu mập mờ.

Tạ Phi bị sặc nước bọt của chính mình -- người vừa mới lăn nỉ làm nũng với cậu là ai cơ chứ?! đừng nói với tôi tâm tư của anh vừa rồi có bao nhiêu thuần khiết nhá! Hừ, để xem tôi còn thèm chú ý đến anh nữa không.

"Anh không muốn thì tới phòng sách mà ngủ." Tạ Phi lại đẩy gọng kính, làm mặt lạnh nói.

La đại thần bê đá tự đập chân mình ngược lại cười càng tươi, đem máy tính của mình đẩy sang một bên, lại đem máy tính của Tạ Phi cướp đi.

"Này! Anh muốn làm gì......" Tạ Phi đang đánh chữ, kết quả máy tính đột nhiên bị người khác bê đi, còn đang ngơ ngác, trước mắt bỗng biến thành một mảng đen thui, La Khanh lật người đè lên trên người cậu, hơi thở đàn ông quen thuộc ập tới.

"Ngô......" bờ môi bị hôn lấy một cách mạnh bạo, tay Tạ Phi không kịp làm ra động tác gì, liền bị La Khanh túm lấy ép lên đỉnh đầu. Nụ hôn này của La Khanh khí thế dũng mãnh, khóa chặt bờ môi Tạ Phi, ngay cả cơ hội hít thở cũng không cho, hôn tới mức toàn bộ não Tạ Phi vựng nhuyễn không suy nghĩ được gì.

Thật lâu sau, La đại nhân rốt cuộc cũng lấy lại lương tâm buông tha cho cậu, Tạ Phi cảm thấy đôi môi mình nóng cháy, nhất định là bị hôn tới sưng luôn rồi! ánh mắt Tạ Phi bao hàm giận dữ liếc La Khanh một cái, lại không biết sau khoảng thời gian dài lăn lộn với La Khanh, chỉ cần một chút động chạm, ánh mắt cậu đều hàm chứa một chút ngọt ngào hấp dẫn.

"Phu nhân, vì mục tiêu đêm nay không cần phải tới phòng sách ngủ, em nói anh có phải là nên biểu hiện tốt một chút không?" La Khanh nói xong, khóe miệng nhếch thành nụ cười mê người. Ánh mắt tràn ngập tính xâm lược chạm tới ánh mắt của Tạ Phi, lại di chuyển dần xuống dưới, đôi tay thì không nhượng bộ tiến sâu vào trong áo tắm của Tạ Phi, lúc nặng lúc nhẹ xoa ấn lên vùng eo mẫn cảm của cậu.

Tạ Phi bị lực đạo một vừa hai phải này mê hoặc, nhưng rất tốt xấu gì vẫn còn có đạo đức nhớ tới sự kiện Hoa quan trong game còn chưa xử lý xong, lấy hơi khẽ nói:

"Đừng, chuyện trong game còn chưa......"

"Phu nhân còn có tâm tư nghĩ đến chuyện khác?"

Đôi mắt La Khanh càng thêm sâu, trên người tản phát ra hơi thở nguy hiểm. Tạ Phi bất giác cảm thấy rùng mình một cái, ngày mai cậu còn phải dậy sớm đi làm, đi đàm phán kí dự án với công ty khác nữa.

Biết vậy vừa nãy đã không nên mềm lòng, nghĩ tới đêm nay tùy ý anh giày vò! Tạ Phi thầm hối hận, nhưng giờ có hối hận cũng đã trễ.

La Khanh buông tha cho hai cánh tay của cậu, đổi thành nắm lấy cổ chân của Tạ Phi, hai người ngày càng áp sát vào với nhau. Tay Tạ Phi rốt cuộc cũng có được tự do, nhưng trên người lại bị trêu chọc tới khó chịu, sao còn có suy nghĩ đẩy anh ra. La Khanh lại không hề gấp gáp, vươn tay lấy cái điện thoại ở bên cạnh, dĩ nhiên còn có tâm trạng đi nghịch điện thoại vào lúc này!

Lần này Tạ Phi bị La Khanh chọc tức tới ngứa hết cả hàm răng, túm lấy vạt áo La Khanh ngồi dậy chồm lên cắn một ngụm lên vai anh. La Khanh ăn đau, một tay cầm điện thoại như cũ, một tay bắt lấy cơ hội mò mẫm lên tấm lưng tuyệt đẹp của Tạ Phi, chiếm hết tiện nghi.

"Ừ, được, cụ thể tìm Nhược nữ tử nói, tôi hiện tại? Hiện tại tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm......"

Dùng mười mấy giây kết thúc một cuộc điện thoại, lúc này Tạ Phi đã nằm bò trên ngực La Khanh, hai tai đỏ tới mức muốn xung huyết. La Khanh cúi thấp đầu cắn nhẹ vành tai cậu một cái, thân thể Tạ Phi hơi run lên, túm chặt tay La Khanh thêm một chút.

"Chuyện mà Phu nhân đã dặn dò, tôi đều xử lý xong rồi, tiếp theo......"

"Anh có làm hay không? Không làm liền cút."

Kính mắt của Tạ Phi vẫn ở đó, cậu mím môi, khẩu khí như đang bàn công việc.

La đại nhân cười nhẹ một tiếng đáp lời, nắm lấy cổ chân Tạ Phi kéo nhẹ một cái, không ngoài dự kiến, Tạ phu nhân lại bị áp đảo.

"Như em mong muốn."

Như mong muốn em gái mi! Tạ Phi cũng nhịn không được muốn chửi đổng, nhưng cậu chưa kịp nói ra khỏi miệng, thời khắc dị vật xâm nhập làm cậu đem những lời nói tục kia thành tiếng ngâm dài thỏa mãn. Sau đó là những xung kích không ngừng nghỉ càng giống như từng đợt lại từng đợt sóng biển vỗ vào bờ vĩnh viễn không ngừng, đem cậu dập chết trên bãi biển có tên là La Khanh.

Hai người bên này đang không ngừng đốt lửa, sự việc Hoa quan trong game vẫn còn đang tiếp diễn.

Nhược nữ tử của bang hội Nhược thủy tam thiên vừa onl liền gấp gáp gào thét chạy đi quan tâm tình huống của đồ đệ yêu Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà mình. Sau khi bắt lấy Tiểu Nguyệt Nguyệt đang một mình mệt không muốn yêu nhìn ngắm phong cảnh ở khu vực dã ngoại, cậu lập tức đem hệ liệt án kiện dẫn phát do Hoa quan từ đầu tới cuối kể lại cho cô nàng.

Nhược nữ tử vỗ trán, thực phức tạp a. Tôi nói chứ, thì ra là Hà sanh tiểu điều trở lại rồi, cô nàng kia với Cúc phân thiên hạ vẫn luôn không vừa mắt nhau, cũng không biết có phải xung đột bẩm sinh không. Mặc dù nói Hà sanh tiểu điều có chút bị chiều sinh hư, đó đều là bị anh trai cô nàng An Thiên Hộ và bạn trai cũ Thiên địa kiếp hồi chiều ra, nhưng cũng không phải gặp ai cũng dùng thái độ mắt cao hơn đầu đó, tự cô nàng có cân nhắc. Nhưng không biết tại sao, cô nàng chỉ cần đụng phải Cúc phân thiên hạ thì ánh mắt đó liền giống như gặp phải trùng đế giày, thế giới của sinh vật cấp cao mi không hiểu a.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nhược nữ tử cũng tìm không ra lời giải thích hợp lí, chỉ có thể đem nguyên nhân tổng kết bằng một câu -- Đồng tính tương khắc. Mà lúc này đây, trên giao diện game của Nhược nữ tử bỗng hiển thị có tin tức mới. Mở ra nhìn, An Thiên Hộ?

Vị đại gia này không phải thường không có onl sao? Như thế nào hôm nay ngay cả cô cũng có thể đụng phải?

An Thiên Hộ: Diệp Lạc gọi điện thoại cho tôi.

Nhược nữ tử: Tôi đệt, các người dĩ nhiên có cách liên hệ ngoài đời?!!

An Thiên Hộ: Bởi vì mọi người đều là đại gia, tôi là ngàn hộ, cậu ta là vạn hộ.

Xin lỗi nha, Tôi chính là bách tính dân thường, một hộ đều mua không nổi.

Nhược nữ tử: → → Ngài đại gia, ngài tìm tôi có việc gì?

An Thiên Hộ: Em gái tôi lại làm phiền tới các cô rồi, tôi đến đưa nó về.

Nhược nữ tử: Chỉ có vậy?!!

An Thiên Hộ: Thì sao?

Nhược nữ tử: Anh ít nhất cũng nên có chút thành ý chứ nè! Kêu em gái anh cùng Cúc phân thiên hạ làm vài trận đi ~

An Thiên Hộ: Không được, nó chỉ có thể bị ngược tới chết.

Nhược nữ tử: Có anh trai nào nói em gái mình như thế sao?! cô ấy không phải do nạp tiền điện thoại mà tới đó chứ!?

An Thiên Hộ: Xác thực là thế, nếu nó thực sự do nạp tiền điện thoại mà ra, vậy tôi ít nhất cũng có thể nạp ở mức xịn sò nhất chứ.

Thế giới của đại gia chị đây không thể hiểu, Nhược nữ tử nhanh chóng tiến nhập bi thương sâu sắc.

Mà lúc này, trong kênh bang hội của Nhược thủy tam thiên, một đám người đang rải hoa chào mừng cốc chủ Đại tiện nhân cốc giá đáo và áp trại phu nhân rốt cuộc làm hòa. Thấy Cúc phân thiên hạ đeo Hoa quan đắc ý vạn phần, tất cả mọi người đều âm thầm thở hắt một hơi, bà điên này rốt cuộc cũng chịu dừng lại.

Nếu Cúc phân thiên hạ có thể trộm thấy được hoạt động nội tâm của họ, nhất định sẽ spam màn hình phản bác -- không biết vừa rồi là ai vây xem còn nhiệt tình hơn cả nhân vật chính vậy nhỉ?!

Đúng lúc này, có người hỏi tới vấn đề làm mọi người rối rắm đã lâu.

(Bang hội) Kiệt suất đích tiểu nhị bức: Tôi muốn hỏi...nếu Hoa quan không phải do Kê đản quân tặng đi, vậy tại sao lại đến tay của Định định đại nhân nhỉ?

(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Ai da~chi tiết nhỏ nhặt đó cũng cần để ý sao?

Không đúng, có mờ ám! Phản ứng này của chị gái Cúc phân nhất định là có mờ ám! Quần chúng dừng lại hứng thú không nhắc tới chuyện này nữa, cùng lúc đó, Cúc phân thiên hạ đã hung ác cưỡng chế Kê đản quân tuyệt đối không được đem chân tướng sự việc nói ra, thế nhưng cô nàng đã tự động bỏ quên những người khác.

(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: Cái này tôi biết na ~ là Cúc tỷ muốn chơi trò chơi, sau đó kêu anh rể đem Hoa quan giấu ở chỗ nào đó để chị ấy đi tìm, chính là muốn tăng thêm lạc thú trong cuộc sống ấy mà, kết quả bản thân sống chết cũng không tìm thấy, chính là bị người ta nhặt đi mất rồi á!

(Bang hội) Văn tử tuyệt sát 999: Nói chung là, không tìm chết thì sẽ không chết.

Người dịch: Hana_Nguyen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.