Chương trước
Chương sau
Ngày mùng mười nhà hát kịch mở cửa từ sớm, anh ngốc vẫn thường thấy nhà hàng xóm hôm nay đi ra ngoài từ sớm, vươn tay treo hai chiếc đen lồng đỏ mới lên. Sau đó anh ta lại dán mấy tờ giấy hồng lớn lên trên cửa, nhìn qua không giống cặp câu đối ngày tết, mà càng giống với hai tờ cáo thị.

Số hộ gia đình sống trong ngõ nhỏ này không nhiều, cửa hàng cũng chẳng có mấy cái, mà trong mắt những người hàng xóm không nhiều này, chủ nhân của cái nhà hát kịch kia vẫn luôn tạo cảm giác bí hiểm khó dò. Ít nhất là nhiều năm như vậy nhưng bọn họ cơ hồ chưa từng nói chuyện với cậu ta một câu nào. Thường thì mười ngày nửa tháng cũng không gặp nổi một lần, có thấy cũng là nhìn thấy bóng người ngồi trên xe từ xa, hoặc trùm áo khoác kín mít, đằng sau là tên ngốc to lớn kia.

Là người thì đều có tính hiếu kì, huống hồ còn là người ở ngay cạnh bên nhà mình. Có điều một lần ông chủ tiệm sách nửa đêm nhìn thấy có người tới kiếm chuyện trước cửa nhà hát kịch nọ, về sau bị vài anh chàng cao to mặc đồ đen kéo đi thì không còn ai dám nữa, tính hiếu kì của mọi người cũng tự giác thu hết lại.

Khác là gần đây nhà hát kịch đến một cậu nhóc chân chạy vặt nhiệt tình hăm hở, rất được mọi người yêu thích.

Ngoài cửa nhà hát kịch rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn về hướng đó một cái, không nhìn thấy nhóc chạy vặt, chỉ thấy giấy đỏ treo ngoài cửa.

Chủ nhân có chuyện vui?

Giấy đỏ mực đen viết thật rõ ràng, đây là muốn kết hôn sao? Tiếp tục nhìn xuống dưới.

Ý? Là muốn đóng cửa hở? Người kia vậy mà không hát kịch nữa?

Những người nhìn thấy đều kinh ngạc không thôi, nhà hát kịch này bình thường kinh doanh khá tốt mà, sao tự dưng lại không hành nghề nữa rồi. Mà cũng không thấy dán thông báo chuyển nhượng, qua năm mới, vốn còn nghĩ tới nghe vài khúc kịch thả lỏng tinh thần đâu.

Ực.

Hậu đài của nhà hát kịch, nghiễm nhiên bị sửa thành một căn phòng nhỏ. Trên giá treo quần áo trạng phục kịch và bàn trang điểm vẫn còn đó, chính là được kê thêm một cái giường cùng bức bình phong, còn có cái sofa mềm mại mà và thảm lông dê mà Tô Lê thích nhất nữa. Tất nhiên là không thể thiếu chiếc bàn nhỏ bày đầy đồ ăn vặt của cậu.

Trên giường lúc này, cả người Tô Lê đang rúc sâu trong lồng ngực Ninh Hàn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh ướt át ở bên ngoài. Sáng sớm tinh thần đặc biệt tốt, chính là có chút lười không muốn rời giường, vẫn bộ dáng tăng động như cũ, nhiệt độ ấm áp trong chăn đều bị cậu ta ủi ra ngoài hết.

Ninh Hàn không chút ghét bỏ phiền phức đem cái chân lộ ra khỏi chăn của cậu nhóc kéo vào, lại không sợ phiền giúp cậu nhóc dịch vén góc chăn, nhưng Tô Lê chỉ mặc mỗi cái quần cộc đi biển xanh xanh đỏ đỏ rộng thùng thình, người trên thì trống trơn, vẫn như cũ thích làm ầm ĩ sao liền ầm ĩ vậy.

Dù sao nháo có ác mấy cũng chỉ bị phạt đánh mông là cùng, Tô Lê mới không để ý đâu.

Ninh Hàn hết cách liền đem hai chân cậu kẹp chặt, ôm lên nói,

"Ngoan, đừng động, nằm cùng anh thêm một lúc nữa."

Tô Lê cũng coi như yên ổn được một hồi, nhưng không bao lâu, lại lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Ninh Hàn,

"Ông chủ Ninh......anh về sau không định hát nữa thật hả......"

Ninh Hàn nhắm mắt giống như đã ngủ, nhưng Tô Lê không chịu buông tha tiếp tục vẽ vòng tròn, như này anh làm sao mà ngủ nổi chứ. Vươn tay bắt lấy bàn tay không yên phận của Tô Lê, một bên sờ nắn chỗ thịt mềm cùng với khớp ngón tay, một bên nói:

"Không phải không hát nữa, anh hát kịch vốn cũng không phải vì kiếm tiền, đóng cửa cũng tốt, về sau chỉ hát cho mình em nghe."

"Thật sự?" Tô Lê ngẩng đầu cười trộm.

Ninh Hàn híp mắt, đem cái đầu nhỏ của Tô Lê ấn vào lồng ngực mình, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tô Lê, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

"He he he he....." Tô Lê thỏa mãn cười ngốc, sau đó không chút ngượng ngùng đặt một nụ hôn thật kêu lên trên ngực Ninh Hàn, tự hào nói:

"Đây là phần thưởng cho anh!"

Ninh Hàn bị cậu làm như thế rốt cuộc không còn ý định ngủ tiếp nữa. Cúi đầu nhìn nước miếng dính hết lên trên người mình. Ánh mắt Ninh Hàn không tự giác híp lại, mới sáng sớm Tiểu trung nhị nhà anh là muốn hiến bữa sáng cho anh sao?

Vậy nên, Tô Lê vì thành toàn cho người khác mà chấp nhận hi sinh chính bản thân mình, đến tận buổi chiều mới bọc áo khoác của Ninh Hàn ngồi trên giường ăn bữa cơm đầu tiên của ngày hôm nay.

Ăn xong cơm trưa, Tô Lê vẫn có tinh thần để xuống giường xông pha. Chạy tới phía sau bức bình phong thay quần áo, bất chợt nhìn thoáng qua bản thân ở trong gương, nửa thân trên ở trần, trên người đều là dấu hôn chi chít, ai nha, cậu ôm lấy khuôn mặt phát nhiệt của chính mình, thực ngượng ngùng nha.

Lúc này Ninh Hàn đang ngồi pha trà ngoài đại sảnh, trà còn chưa pha xong đã thấy Tô Lê ê a nhỏ giọng hát vang đi ra. Cậu nhóc vươn tay kéo lấy cánh tay Ninh Hàn, nhất quyết kéo anh ra ngoài đi chơi. Ninh Hàn chống không lại sự cầu khẩn của cậu, huống hồ Tô Lê còn là cậu nhóc có tính cách hoạt bát năng động, nhìn bộ dáng cậu thực không có cách nào làm tổ trong nhà cả ngày, vậy lên liền đáp ứng.

Hai người đạp tuyết ra ngoài, không đi xe riêng mà đi tới trạm xe buýt bên ngoài liền đứng đó đợi xe buýt. Sánh vai cùng đi, cùng hít thở không khí tươi mát bên ngoài, đoạn đường không ngắn lại dường như chỉ mới đi được có một lúc.

Ninh Hàn nhìn Tô Lê đang vui vẻ không thôi, nghe cậu nói chuyện liên tục không ngừng nghỉ suốt quãng đường trong lòng không khỏi nghĩ: có lẽ do anh nắm Tô Lê quá chặt, tính cách của Tô Lê thích bay nhảy như vậy, nên ra ngoài đổi không khí nhiều hơn mới phải. So với bị nhốt trong lòng vàng, Tô Lê cậu ấy càng thích hợp được tự do tự tại hơn.

Thay đổi, có lẽ là cần một cơ hội rất nhỏ. Tô Lê chỉ muốn kéo Ninh Hàn ra ngoài đi dạo, cái này được gọi là gì ý nhỉ? Hẹn hò, đúng, cậu còn chưa từng được hẹn hò với ông chủ Ninh đâu, nghĩ lại quá đáng tiếc. Ninh Hàn lại nghĩ càng xa, anh cẩn thận ngẫm nghĩ, muốn lưu giữ nụ cười trên mặt Tô Lê càng dài thêm nữa, vì nắm bắt phần hạnh phúc không đơn giản này, nghĩ muốn bản thân cùng cậu có thể càng thêm gần nhau hơn.

Anh vuốt tóc Tô Lê hỏi:

"Tiếp theo còn muốn đi đâu nữa?"

"Ừm......" Tô Lê chớp a chớp mắt suy nghĩ nữa ngày, trình tự bình thường khi hẹn hò là gì nhỉ, phải nghĩ lại cái đã, dạo phố, ăn cơm, xem phim......trong phim truyền hình ngày hôm qua còn nói tới cái gì nữa không nhỉ? Thôi chết, nửa đoạn sau liền cùng ông chủ Ninh lăn giường mất tiêu rồi, căn bản không có kịp xem!

"Chúng ta đi xem phim?" Tô Lê thử thăm dò đề nghị, ông chủ Ninh cùng rạp chiều phim......cảm thấy hình như có chút không phù hợp. Sau đó ngoài sức tưởng tượng của cậu, Ninh Hàn không chút do dự liền gật đầu đồng ý. Tô Lê không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần vui vẻ hết một hồi, đi đường cũng trở lên lả lướt như bay.

Ninh Hàn thấy cậu vui vẻ, bản thần cũng vui vẻ theo, mặc dù anh không có hứng thú gì nhiều với điện ảnh.

Vì vậy hai người đi tới rạp chiếu phim, chuyện đi xem phim là do Tô Lê đề nghị, vậy nên xem phim gì cũng liền do cậu quyết định luôn đi. Chỉ là Tô Lê chọn đi chọn lại hết nửa ngày, lại chọn một bộ phim hoạt hình. Ninh Hàn thản nhiên quét mắt nhìn một lượt trong rạp, liền thấy có rất nhiều bậc phụ huynh mang theo con nhỏ, vui vẻ hứng thú mua vé giống hệt hai người họ.

Thế nhưng Ninh Hàn vẫn rất thản nhiên lẫn lộn trong một đám bạn nhỏ đi xem phim, chắc chắn sẽ không khó trải qua hơn so với khi còn liều mạng lẫn lộn trong giới hắc đạo đi. Rồi thì chị gái nhân viên bán vé nhắc nhở anh: Tiên sinh, đây là phim hoạt hình nha, sau khi mua vé là không thể trả lại, lúc này Ninh Hàn liền có hơi hối hận. Nhưng vừa quay đầu nhìn liền thấy đôi mắt chứa ngàn sao lấp lánh của Tô Lê thì Ninh Hàn thầm lắc đầu chấp nhận,

"Cho tôi hai vé."

Tô Lê lấy được vé liền vô cùng vui vẻ, cậu kéo Ninh Hàn đi mua bỏng ngô. Các chị gái ở khu bán hàng thấy thân ảnh hai người bọn họ, không khỏi biến thành hoa si.

Hai người này khẳng định là anh em đi, đứng cùng một chỗ thật đẹp đôi nha, thật đã mắt. Tuyệt quên mất rằng, hai từ anh em cùng đẹp đôi, một cái ở cực bắc một cái ở cực nam, dù cho vũ trụ có bị hủy diệt thì cũng không có cách nào đứng cạnh với nhau.

Các cô nàng bán hàng một khi hoa si, người xếp hàng mua vé liền không chịu đựng được nữa.

"Nhanh lên a, cũng để cho tôi mấy tấm vé phim đó nữa, chính là vé của phim hoạt hình đó."

Ý? Nhân viên bán vé ngạc nhiên, hôm nay sao có nhiều người lớn đến xem phim này vậy nhỉ? Cũng không thấy dẫn theo trẻ con nha. Mà mấy vị này, khí chất xã hội đen này, khụ khụ, ánh mắt nhìn cô làm da đầu cô tê cứng, chị gái bán hàng lập tức treo lên nụ cười chuyên nghiệp, nhanh chóng thu tiền đưa vé.

"Vị tiên sinh này, đây là vé của anh, xin hãy cầm lấy ạ!"

Ninh Hàn đứng ở khu bán bỏng ngô từ xa nhìn lại, bất lực lấy điện thoại ra gửi một cái tin nhắn.

A Nhàn, khiêm tốn chút.

Người mua vé đó dĩ nhiên là A Nhàn, theo cạnh còn có vài anh em cùng đi tới. Thiếu gia ở đâu bọn họn liền theo tới đó. Hôm nay thiếu gia nhà mình khó khăn lắm mới có một lần ra ngoài, còn mang theo cục cưng nhà ngài đi cùng, nhỡ đâu có tên không có mắt nào tới tìm phiền phức thì biết làm sao đây? Nên biết rằng hiện tại thiếu gia còn chưa hoàn toàn rút lui khỏi giới xã hội đen, an toàn của cậu ấy vẫn cần được cảnh giác ở mọi lúc mọi nơi.

Vậy nên một hàng nghiêm chỉnh, trên tay mỗi người mang theo một hộp bỏng ngô, biểu cảm chuyên chú, khí thể tràn đầy, đàn ông thép mặc đồ đen ngồi ở hàng ghế cuối, trở thành một điểm nhấn tuyệt mỹ trong phòng chiếu phim ngày hôm nay. Hại đôi tình nhân ngồi hàng ghế phía trước của bọn họ cả quá trình đều chẳng dám liếc mắt đưa tình, bởi vì vừa liếc mắt đưa tình, liền cảm thấy có một hàng ánh mắt nóng rực nhìn qua đây, cái đó đúng là làm cho người ta mồ hôi tuân trào á.

Chỉ có Tô Lê là vui vẻ ăn bỏng ngô, uống coca-cola ngồi ở phía trước xem tới thích thú, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường ở phía sau. Cậu không chỉ lo ăn của bản thân, thấy Ninh Hàn ngồi im không động lại thường thường thỉnh thoảng lấy một miếng bỏng ngô đưa tới miệng anh.

"Ông chủ Ninh nếm thử đi nè, cái này ăn ngon lắm!"

Ninh Hàn không thích ăn đồ ngọt, nhưng Tô Lê đã đem đồ đưa tới tận miệng anh rồi, được phục vụ tốt như vậy làm sao có khả năng không hưởng thụ. Anh hơi mở miệng, có lúc bờ môi còn cố ý đụng chạm với đầu ngón tay của Tô Lê. Mỗi lần như vậy, Tô Lê liền đỏ hồng hai bên tai, nhưng vẫn vui vẻ không thôi tiếp tục đút đồ ăn cho Ninh Hàn, trong lòng lại ngọt ngào đên nổi bong bóng.

Người trong phòng chiếu phim không phải kẻ mù, động tác qua lại giữa Ninh Hàn và Tô Lê lại không có ý che giấu, người xung quanh rất nhanh liền phát hiện ở đây có hai tên đàn ông dĩ nhiên đang......ngọt ngào cùng nhau xem phim? Bắt đầu có tiếng nghị luận thầm thì vang lên, nhưng cũng không phải những lời ác ý, chỉ là cảm thấy rất mới lạ rất hiếu kì.

Sau đó những nhân loại vừa cảm thấy rất mới mẻ rất hiếu kì đó, rất nhanh liền cảm thấy cái cổ chợt lạnh -- mẹ nó, sát khí dày đặc nha, ai đang dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn mình từ phía sau vậy hả?!

Một tiếng rưỡi trôi qua đủ để làm người ta có một đoạn hồi ức khó quên. Số đông người trong phòng chiếu phim này, rất nhiều năm sau đều sẽ nhớ tới bọn họ vào ngày nào tháng nào năm nào đó đã đi xem một bộ phim hoạt hình nào đó, và cũng từ đó mở ra một thế giới mới cho chính mình. Xem phim cần cẩn thận, có kẻ khoe ân ái, cũng sẽ có sự ẩn nấp của đại ca xã hội đen.

Xem phim xong, Tô Lê thỏa mãn lôi kéo Ninh Hàn chuyển trận địa sang khu nhà hàng cao cấp để ăn tối. Cậu nhìn qua không phải là loại người biết làm bài tập trước ở nhà, vậy lên hai người lòng vòng trong trung tâm thành phố cả nửa ngày cũng không tìm thấy chỗ nào cao cấp mà đủ tình thú như mong muốn của cậu.

Cuối cùng Tô Lê chỉ có thể dùng phương thức thỏa hiệp, kéo Ninh Hàn tới nhà hàng KFC, có lẽ chỉ có mình cậu nhóc mới biết, phương thức này có tính thỏa hiệp ở chỗ nào, lại là thỏa hiệp trong việc gì.

Nhưng bất kể là đi ăn cơm ở đâu, quan trọng nhất chính là người ngồi trước mặt mình, cùng mình ăn bữa cơm tối là ai. Đối với Tô Lê và Ninh Hàn mà nói, chỉ cần là đang ở cùng với đối phương, ở đâu cũng đều đủ tình thú, đủ cao cấp.

A Nhàn cùng hàng người theo ở phía sau liên tiếp đến hai nơi như vậy, triệt để làm mới ấn tượng về thiếu gia trong lòng bọn họ. Thiếu gia, từ nay về sau ngài không còn là ánh trăng sáng lạnh lùng trên bầu trời cô độc nữa, ngài chính là một ông mặt trời! Bộ dáng thiếu gia ăn gà chiên thực quá ấm áp, chú Bách mà nhìn thấy nhất định có chết cũng có thể nhắm mắt được rồi.

Chú Bách đang đánh Thái cực quyền ở nhà bỗng nhiên giật giật mày một cái, lại đánh cái hắt xì thật lớn. Dùng mấy ngón tay khẽ xoa cánh mũi không rõ ra làm sao.

Sau khi hai người ăn no uống say thì đã là bảy giờ tối. Tô Lê vẫn chưa muốn quay trở lại, cậu nhóc nhảy nhót đi ở phía trước, sầu lo suy nghĩ xem tiếp thep lên làm như thế nào? Thế nhưng chết mất cả đám tế bào não, cậu vẫn không nghĩ ra là đi hẹn hò thì nên làm cái gì. Ninh Hàn đi ở đằng sau thầm lắc đầu, cuối cùng đi lên phía trước kéo lấy eo cậu tha về bên người, không cho phép cậu nhóc nhảy nhót khi đi đường nữa.

"Vừa mới ăn no, đi chậm một chút."

Tô Lê nghiêng đầu qua nhìn anh, hôm nay ông chủ Ninh cười rất nhiều lần, hình như cũng rất vui vẻ nhỉ?

"Nhìn anh làm cái gì?" Ninh Hàn chú ý tới ánh mắt của Tô Lê hỏi.

Tô Lê cũng không vòng vo đáp:

"Nhìn ông chủ Ninh thật đẹp!"

Ninh Hàn cười cười, khóe miệng nhếch lên thành độ cong nhỏ nhỏ, nhưng rất ôn nhu. Tô Lê vẫn luôn dùng từ 'đẹp', 'rất đẹp' để hình dung anh, rất nhiều nam nhân sẽ không thích được dùng từ này để hình dung bản thân, nhưng Ninh Hàn lại không quan tâm. Chỉ cần Tô Lê thích là được, những cái khác đều không quan trọng.

Hai người đi lên một cái cầu, gió đêm và hoa tuyết hòa vào cùng nhau, trăng cao huyền ảo, giây phút này đẹp tới làm người có chút tan vỡ.

Cuối cùng Tô Lê vẫn không quản được tính cách của mình, cậu giãy ra vắt người lên lan can cầu, đem những bông tuyết bám trên thành cầu xúc lên tay rồi cười ha ha rắc xuống sông, hoặc là nắn thành đủ các hình dáng, còn không quên gọi Ninh Hàn qua nghịch cùng.

Ninh Hàn không nghịch tuyết, chỉ đứng bên cạnh nhìn cậu nghịch. Dù chỉ yên tĩnh đứng đó nhìn, trong lòng anh lại thấy đặc biệt thỏa mãn.

Người qua đường bị hấp dẫn bởi tiếng nói cười của Tô Lê đều quay lại nhìn một cái. Tô Lê hiển nhiên không hề phát hiện ra, một bên đùa nghịch một bên trộm nhìn Ninh Hàn, thấy ý cười trong mắt anh chưa từng tắt, bất giác có cảm giác thành tựu lớn lao. Còn cả cảm giác thỏa mãn nữa? Đừng có đùa, Tô trung nhị vĩnh viễn cũng không thể thỏa mãn, đồng thời sẽ kéo tay ông chủ Ninh theo đuổi đến cùng, đến khi vũ trụ bị hủy diệt.

"Ông chủ Ninh?"

"Hử?" Ninh Hàn nói:

"Làm sao thế?"

"Em thích anh!" Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay quấn lấy cổ Ninh Hàn, kiễng chân không chút do dự hôn lấy đôi môi của Ninh Hàn. Bộ não Ninh Hàn một mảng trắng xóa, lấy lại ý thức liền ôm chặt lấy eo Tô Lê.

Thật là, đây đang là ở bên ngoài đó. Ninh Hàn không nói gì cười cười, Tô Lê nhận được sự ngầm đống ý liền càng lớn gan, khều mở đôi môi Ninh Hàn đắm chìm trong nụ hôn với anh. Mà chỉ có hàng lông mi đang khẽ run rẩy của cậu là cho thấy được tâm trạng của cậu lúc này, đây dù sao cũng là khu vực nội thành có người qua người lại. Mặc dù trời đã về đêm, nhưng vẫn có đèn đường sáng lóa.

Tên nhóc này vẫn luôn kiên trì và lớn mật biểu lộ tâm ý với mình như thế. Chỗ mềm nhất trong lòng Ninh Hàn bị Tô Lê một lần lại một lần tấn công, nhưng chưa có lần nào có thể làm anh rung động ngỡ ngàng giống như lần này. Tô Lê được một tấc lại tiến một thước, còn không trị cậu nhóc một trận, về sau có khi còn muốn lật trời luôn ấy chứ.

Ánh mắt Ninh Hàn nhìn về phía Tô Lê nóng rực, vươn tay nâng cằm cậu lên, hung ác trả về một nụ hôn sâu.

Tuyết đêm bên cầu, người qua đường rốt cuộc cũng phát hiện ra cặp đôi yêu đương lớn gan nào đó, nhanh chóng nhận được những ánh mắt kinh ngạc. Thế nhưng cũng không có ai có ý định tới làm phiền hai người, dù có người tiến lên, cũng sẽ phát hiện trong bóng tối luôn có người ngăn chặn bước chân của bản thân, đem thiếu niên đang đỏ hồng hai má bảo vệ thật tốt.

Gặp được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh, Tô Lê à.

Người dịch: Hana_Nguyen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.