Ngày mùng mười nhà hát kịch mở cửa từ sớm, anh ngốc vẫn thường thấy nhà hàng xóm hôm nay đi ra ngoài từ sớm, vươn tay treo hai chiếc đen lồng đỏ mới lên. Sau đó anh ta lại dán mấy tờ giấy hồng lớn lên trên cửa, nhìn qua không giống cặp câu đối ngày tết, mà càng giống với hai tờ cáo thị.
Số hộ gia đình sống trong ngõ nhỏ này không nhiều, cửa hàng cũng chẳng có mấy cái, mà trong mắt những người hàng xóm không nhiều này, chủ nhân của cái nhà hát kịch kia vẫn luôn tạo cảm giác bí hiểm khó dò. Ít nhất là nhiều năm như vậy nhưng bọn họ cơ hồ chưa từng nói chuyện với cậu ta một câu nào. Thường thì mười ngày nửa tháng cũng không gặp nổi một lần, có thấy cũng là nhìn thấy bóng người ngồi trên xe từ xa, hoặc trùm áo khoác kín mít, đằng sau là tên ngốc to lớn kia.
Là người thì đều có tính hiếu kì, huống hồ còn là người ở ngay cạnh bên nhà mình. Có điều một lần ông chủ tiệm sách nửa đêm nhìn thấy có người tới kiếm chuyện trước cửa nhà hát kịch nọ, về sau bị vài anh chàng cao to mặc đồ đen kéo đi thì không còn ai dám nữa, tính hiếu kì của mọi người cũng tự giác thu hết lại.
Khác là gần đây nhà hát kịch đến một cậu nhóc chân chạy vặt nhiệt tình hăm hở, rất được mọi người yêu thích.
Ngoài cửa nhà hát kịch rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn về hướng đó một cái, không nhìn thấy nhóc chạy vặt, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hoa-thuy-tam-thien/2506509/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.