Chương trước
Chương sau
Tiểu Ngư à, cậu phải như vậy mới có thể thỏa mãn ý muốn bảo hộ và cái tâm hư vinh của đàn ông
Cửa vào Lục Dị cốc là ở một thạch động thiên nhiên dưới chân núi phía Bắc trấn Định Tân. Mười người tập hợp lại, chuyện thứ nhất chính là phải xác nhận xem thức ăn và dược trong túi hành trang có đủ hay không. Nhất là Tiểu Ngư và Thanh Ninh. Hai người họ một 55, một 69, các loại đồ ăn và dược gia tăng phòng ngự huyết lượng đều phải chuẩn bị đầy đủ. Mặt khác, Tiểu Ngư đối với chuyện cô em Thanh Ninh cư nhiên cao hơn mình 14 cấp tỏ vẻ phiền muộn mãnh liệt. Nhưng lại nghĩ bản thân mình vốn dĩ đã vài ngày không login vào game luyện cấp, lâu lâu lên trò chơi chính là làm thức ăn, cậu cũng liền bình tĩnh. Thăng cấp gì đó, quan trọng như vậy sao? Hừ!
Đoàn đội mười người vốn chưa từng tiến vào Lục Dị cốc, cho nên khi mọi người tập thể truyền tống tiến nhập phó bản sau, ấn tượng đầu tiên chính là âm trầm khủng bố, trong không khí còn có thể nhận thấy mùi thối rữa nồng nặc. Cảm giác ngột ngạt cũng không phải vì bầu không khí, mà là cảm thụ thật sự. Bọn họ đứng ngay lối vào, nhìn con đường nhỏ thâm sâu màu nâu đất băng xuyên rừng, lại ngẩng đầu trộm xem từng hàng cây cao ngất đâm qua tầng mây, quả thật là áp lực không nói nên lời.
Thân là đội trưởng, Kiều Lân nhắc nhở đoàn người: “BOSS thứ nhất là Áp Dữ, khoảng cách nhập khẩu hẳn là tầm bốn giờ đi đường. Quái trong rừng cơ bản đều là quái Hồng Ngưu, công kích vật lý, cho nên tôi, Đại Hổ và Giải Giáp sẽ mở đường phía trước. Tiểu Ngư và Tiểu Bố Đinh, Thanh Ninh ở chính giữa. Tiểu Cường chú phụ trách tiểu quái còn sót hai bên đường, hạ bẫy rập ở phía sau. Càn Khôn em chú ý giải BUFF phóng độc. Tiểu Thu, hai BOSS đầu cậu chủ trị liệu. Không Cho Sờ trước hết tấn công và giải khống chế. BOSS thứ 4 đến thứ 5 đều là quái nội công, lúc đó cậu đổi sang trị liệu. Tiểu Ngư và Thanh Ninh lúc đánh tiểu quái phải liên tục tấn công, lúc đánh BOSS thì phải xem tình huống nghe chỉ huy. Phó bản này nghe nói khá khó ăn, chúng ta đều chưa đánh qua, nên phải làm tốt công tác chuẩn bị.”
Mỗi một lần bệ hạ chỉ huy hạ bản sẽ khiến mọi người liên quan có cảm giác tên này bị ma nhập. Khí độ đó, phong phạm đó, phương thức chỉ huy bình tĩnh thong dong chuẩn xác sắc bén đó nhanh chóng làm cho bang chúng bình thường hi hi ha ha đều nhất trí sinh ra một loại tín nhiệm bản năng. Tuy Trình Đại Hổ cũng là Phó bang chủ một phương, nhưng số lần y mang đoàn ít hơn, có lẽ là do công việc bản thân không chừng, cho nên y xác thực không thể chỉ huy chuyên nghiệp như Kiều Lân được. Kết quả là tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời, nhất là Tiểu Ngư, cậu khi vào phó bản, ngoại trừ bào đinh các thứ có thể hấp dẫn ánh mắt của cậu, cũng chỉ còn nhất nhất chú ý tới Tiểu Hỉ Tử nhà bọn họ thôi.
Bỏ qua tâm tình và cảm thụ cá nhân, thật ra tổng thể diện tích của Lục Dị cốc tương đối lớn. Từ cửa vào đến chỗ BOSS thứ nhất cần bốn giờ, vậy chứng tỏ bọn họ muốn thông quan thì hẳn cần phải tốn dăm ngày trò chơi. Lần này bọn họ đều mang theo bánh Trung thu và rượu hoa quế nhiệm vụ Trung thu thưởng cho. Thức ăn hệ thống là lấy từ kho hàng bang hội, do Tiểu Ngư không có thời gian đi làm, hơn nữa cấp bậc cậu làm ra lại không vượt quá 60 cấp, không thích hợp ăn trong phó bản lần này. Dược phẩm là do Càn Khôn và Không Cho Sờ cung cấp, đương nhiên hai người họ cũng không thiếu tiền, ông chủ Kiều khẳng định cũng không bạc đãi bọn họ.
Phân bố chức nghiệp của bọn họ hiện tại thật ra cũng không quá hợp lý. Trẫm Tâm Thậm Hỉ, Trình Đại Hổ Giải Giáp Quy Điền đều là Quân Cơ. Thanh Ninh, Tiểu Ngư và Hồng Điệp Tri Thu là Thiệu Hoa. Có thể giải khống chế và khống chế quái cũng chỉ có mình Tiểu Bố Đinh a.k.a shota yếu đuối Chính Dương, Càn Khôn Đại Na Di Huyền Âm giáo, Lưu Hành Gặp Trở Ngại Đường môn, cộng thêm Không Cho Sờ Tịch Vân cốc. Chuẩn xác mà nói, kiểu sắp xếp này khiến bốn người phía sau còn bận rộn căng thẳng hơn sáu người phía trước. Vì vậy trong lòng mỗi người đều biết rõ, trong bản này muốn duy trì bất tử là không có khả năng.
Tiểu quái đông đảo nhất trong rừng rậm chính là Ngưu Quái toàn thân rực đỏ đường lông hình ngọn lửa chảy dọc trên lưng. Tuy chỉ có 53 cấp, nhưng ngoại hình chúng nó nhìn qua tương đối khó đối phó. Sừng thú dài sọc tầm nửa thước, ánh lóe sắc bén thật sự khó làm cho người khác xem nhẹ.
Ba Quân Cơ mở đường phía trước, khó tránh khỏi bị quái hai bên cánh rừng xông ra công kích, vì thế lúc này Lưu Hành Gặp Trở Ngại và Càn Khôn Đại Na cùng Tiểu Bố Đinh, Không Cho Sờ phát huy bản lĩnh đánh xa của mình, nhanh chóng diệt trừ đám quái còn chưa kịp tiếp cận.
Một đường này cũng không tính là thuận lợi suôn sẻ. Đừng xem đám Ngưu Quái này không khó đánh với tám người max cấp, nhưng chúng nó số lượng nhiều không chịu nổi, hơn nữa lại là quái chủ động, có vài con Ngưu Quái tinh anh còn có thể triệu hồi tiểu lâu la ở nơi xa, cho nên bọn họ chẳng hề thoải mái chút nào. Thậm chí còn gây cho người cảm giác đánh đến không thở ra hơi.
Đáng giận nhất chính là đám Ngưu Quái này lại không thể bào đinh, nhìn đống trâu chết trên mặt đất có thể biến thành thịt trâu, Tiểu Ngư vừa sờ thi thể vừa phiền muộn. Con này nếu có thể bào đinh, vậy tính ra có thể thu hoạch được bao nhiêu thịt trâu chứ! Cho dù bào đinh ra gân thôi cũng được mà! Thế nhưng cậu nhỏ cũng không ngẫm lại, nếu hệ thống thật sự cho phép bào đình đám tiểu quái đông đảo này, nó sẽ ảnh hưởng tới giá hàng thịt trâu bên ngoài biết bao nhiêu, cho nên không thể bào đinh mới là bình thường đi……
Càng đi tất nhiên lại càng tới gần BOSS, càng tới gần BOSS, bốn phía lại càng thêm tối mịt. Khu rừng ban đầu vốn dĩ chỉ gây cảm giác nặng nề, hiện tại trở thành khủng bố. Số lượng Hồng Ngưu dần dần giảm bớt, nhưng ngọn lửa màu lam quỷ dị phiêu nổi trong không trung dần dần gia tăng. Nếu chỉ như thế cũng không việc gì, nhưng đám lửa kì quái này lúc chết lại gào lên từng đợt rít gào như con người khiến bọn họ bồn chồn không yên.
Tiểu Bố Đinh vừa đánh quái vừa than thở: “Quá biến thái! Tiếng kêu chẳng dễ thương gì hết! Khó nghe muốn chết!”
Thanh Ninh phụ họa: “Đúng thế. Tại sao lại không cân nhắc năng lực thừa nhận của người chơi vậy, lực xuyên thấu âm thanh cũng quá cường hãn rồi!”
Không Cho Sờ nhìn sắc mặt chán ghét của em gái nhà mình, tâm tình vui vẻ rất nhiều, còn không quên nhắc nhở mọi người: “Trò chơi thiết kế ra tiếng động này rất hợp lý nha. Mấy người nhìn bên kia, bụi cỏ đằng kia nữa, không khó đoán đây là lửa gì đi!”
Mọi người nương theo phương hướng Không Cho Sờ chỉ nhìn tới, nhất thời đều nhíu mày. Đó là xương người chất từng đống từng đống. Bọn họ lúc này thận trọng thăm dò trái phải hai bên mới phát hiện, số lượng xương cốt không hề ít. Xem ra đám quái lửa xanh quỷ dị này… thường được gọi là Ma Trơi.
Tiểu Ngư đồng học chưa bao giờ phủ nhận bản thân sợ quỷ lập tức run như cầy sấy. Song ngại ngùng bên cạnh mình còn có con gái, cậu sẽ tuyệt đối không biểu hiện ra trạng thái tâm lý của mình. Chỉ là theo bản năng bắn mắt về phía Kiều Lân, tầm mắt bệ hạ cũng đúng lúc thân thiết nhìn cậu, ánh nhìn hai người vừa chạm liền hiểu được suy nghĩ đối phương. Kiều Lân cười cười gật đầu với Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cũng gật gật đầu theo. Một vài động tác này không thoát khỏi mắt Hồng Điệp Tri Thu, bắt gặp hai người một bộ anh anh em em trong lòng thật sự là buồn cười không thôi. Vì thế hắn chạy tới ôm chặt thắt lưng tráng kiện của Đại Hổ nhà mình, cười nói: “Ông xã, có ma trơi kìa, đáng sợ quá!”
Tuy biết rõ Hồng Điệp Tri Thu đây là giả bộ, nhưng Trình Đại Hổ vẫn rất tự hào vỗ vỗ đôi tay ngọc ngà bên hông mình. “Không sao, có anh ở đây, yêu quái tà ma gì cũng không sợ!”
Được câu trả lời vừa lòng, Hồng Điệp Tri Thu lập tức khôi phục về trạng thái bình thường, sau đó tư thái “tiền bối” dạy bảo Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư à, cậu phải như vậy mới có thể thỏa mãn ý muốn bảo hộ và cái tâm hư vinh của đàn ông, biết không?”
Mọi người cười vang, Tiểu Ngư đỏ bừng cả mặt. Đây là làm cái gì chứ… Vì sao tự dưng chọc tới tui vậy!!! Cơ mà cảm xúc sợ hãi gì đó thật đúng là không còn tăm hơi.
Tốn năm tiếng thời gian trò chơi, một hàng mười người đến giờ mới đứng trước mặt BOSS thứ nhất Áp Dữ. So với đoàn khác thì chậm một lúc, chủ yếu là do bọn họ loi nhoi cười đùa…
Mặc dù mọi người đã nghe đồn qua bộ dáng quái thú này từ trước, nhưng chân chính nhìn và miêu tả bằng ngôn ngữ vẫn có độ chênh lệch nhất định. Đầu Áp Dữ khá đồ sộ, cao chừng mười thước tựa như ba tầng lầu. Nhưng đây không phải là điều làm người ta kinh ngạc, dù gì thì đầu BOSS trong trò chơi cũng không nhỏ, mức này chỉ là tầm trung mà thôi. Để người ta hoảng hồn chính là cái đầu vốn nên là đầu trâu cư nhiên lại là mặt người. Độ hài hòa trái ngược quá mãnh liệt không gì sánh kịp, tạo hình cũng đủ kích thích người. Con BOSS đầu tiên thành công khiến tập thể ghét bỏ.
Bất chợt tiếng khóc trẻ con vang lên đánh vỡ những suy nghĩ vẩn vơ của mười người, khi xác định tiếng kêu này phát ra từ miệng con BOSS to lớn đối diện, dù hiểu con quái này là dựa vào tiếng khóc mà hấp dẫn người thiện lương đi ngang, sau đó ăn tươi luôn cũng khó tránh khỏi vài đạo hắc tuyến trên trán mọi người.
Kiều Lân nói: “BOSS này là quái thuần công kích vật lý, sừng trên đầu, bốn chân, cộng thêm cái đuổi đều là vũ khí công kích. Cự ly quần công của nó là mười thước, ai công kích tầm xa nên đứng cách mười lăm thước. So ra đây là con đơn giản nhất trong phó bản, cho nên toàn lực T. Giải Giáp và Đại Hổ tùy thời chuẩn bị tiếp T cho tôi. Giải Giáp thứ hai, Đại Hổ thứ ba. Không Cho Sờ cậu đứng ở mức hai mươi thước, Tiểu Cường phụ trách bảo vệ cậu. Chúng ta vừa rồi không tìm bia đá, chạy thi rất phiền toái. Tiểu Thu cậu trị liệu, Tiểu Ngư và Thanh Ninh hai người đứng bên cạnh Không Cho Sờ, giữ vững khoảng cách trị liệu xa nhất. Lực công kích hiện tại của hai người cũng không tạo thành tổn thương cho BOSS bao nhiêu. BOSS này thuộc dương tính, Càn Khôn em phải dốc sức tấn công tránh né công kích cận thân là được. Hiểu chưa?”
Mọi người gật đầu, Tiểu Bố Đinh lập tức giơ tay: “Lão đại, còn em?”
Kiều Lân cười nói: “Em cực kỳ quan trọng. Trừ chuyện phải toàn lực tấn công, còn phải chú ý bổ sung nguyên khí cho anh và Tiểu Hồng, đương nhiên lúc anh sắp [Xả Thân] thì phải gấp rút quăng cho anh một cái Trường Sinh Dẫn. Đến lúc đó có thể bảo trụ T là anh hay không thì phải trông cậy vào em rồi.”
Tiểu Bố Đinh vỗ ngực: “Yên tâm! Khả năng tấn công của em có thể thiếu chút, nhưng quăng skill là vô cùng chuyên nghiệp!”
Không Cho Sờ phun tào: “Tất nhiên, Trường Sinh Dẫn của em là kỹ năng trợ giúp max cấp đầu tiên, chạy trốn em xưng đứng thứ hai, không ai dám hô đứng thứ nhất!”
Tiểu Ngư nghe xong lập tức liền nở nụ cười, tình huống căng thẳng như vậy có người chọc cười là một chuyện tốt đẹp cỡ nào a!
Công kích Áp Dữ tương đối thô bạo. Dù đã an bài rất thích đáng, nhưng HP ông chủ Kiều vẫn liên tục sát đáy. Tiểu Ngư và Thanh Ninh buff liên tục đến mức cấp tốc, nhưng hiệu quả lại không lớn bằng một Hồng Điệp Tri Thu liên tục. Đây là chênh lệch cấp bậc! Hai người dẫu có tâm nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đứng sau lo lắng suông. Hồng Điệp Tri Thu bận rộn đến rối tinh rối mù, đừng nhìn viễn trình phía sau hầu như không rớt máu, nhưng phải biết đằng trước có bốn người ở trong phạm vi công kích của BOSS. Kỹ năng công kích và khống chế của Huyền Âm đều là sử dụng cận thân, tính ra mà nói thì Càn Khôn rớt máu cũng không kém Kiều Lân bao nhiêu. Nhưng máu T và máu DPS của Càn Khôn hoàn toàn không giống a! Cho nên khi vừa vặn đánh BOSS tới 73%, Càn Khôn Đại Na Di hoa hoa lệ lệ nằm chết.
Em gái Càn Khôn ai oán nằm vật trên sàn than thở: “Kiểu chết bị móng trâu đè chết rất bi đát rất không hình tượng!”
Kết quả Tiểu Bố Đinh vừa định phát biểu, không hề lưu ý không thể kịp thời quăng Trường Sinh Dẫn tại một giây cuối cùng khi bệ hạ [Xả Thân], bọn họ không hề bất ngờ ngã T.
Giải Giáp gấp rút kéo cừu hận BOSS về, nhưng thiếu hai người tấn công, kéo về trở nên rất khó khăn. Vì thế khi kiên trì khoảng mười phút, HP BOSS còn chưa kịp xuống 71%, Kiều Lân đã hạ lệnh: “Thoát ly chiến đấu!”
Mọi người nhanh chóng rời khỏi phạm vi chiến đấu, BOSS nháy mắt khôi phục tại chỗ.
Không Cho Sờ kéo sống Kiều Lân và Càn Khôn Đại Na Di sau, tập thể liền tự kiểm điểm bản thân một chút. Thứ nhất, do lần đầu tiên nên đánh có sai lầm là rất bình thường. Thứ hai, mọi người lần đầu tiên cùng nhau đánh bản, phối hợp không linh hoạt. Vì vậy sau khi ngồi xuống hồi máu hồi nguyên khí, ông chủ Kiều tuyên bố: “Lần này mọi người phải ăn hết tất cả dược và đồ ăn, treo hết buff, vẫn dựa theo đấu pháp vừa rồi, nhất định phải chú ý phối hợp, vì để đảm bảo tôi sau khi phóng [Xả Thân] sẽ cho Đại Hổ hoặc Giải Giáp một tín hiệu, hô tên ai thì người đó phải nhanh chóng kéo BOSS. Bằng không 5% HP cũng không đủ cho nó vung đuôi.”
Mọi người gật đầu, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến. Tiểu Ngư yên lặng nhìn icon toàn là thêm máu thêm phòng ngự trên thanh trạng thái của mình, cảm khái. Lân quả nhiên nói đúng, điểm khác nhau lớn nhất giữa bản mười người và bản hai mươi người chính là hoàn toàn không có khả năng để người ta nhàn rỗi a!
Tui đã lâu thiệt lâu không đánh bản lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.