Chương trước
Chương sau
Anh một bụng tâm địa gian xảo, tính toán chi ly với anh mắc công hạ thấp phẩm cách của tôi!”
Hôm nay thu hoạch ở Lạc Thủy cung không lớn, đối với hai cái công quân một lòng muốn Thông Tâm kết mà nói cơ hồ bằng không. Tiểu Ngư ngược lại không để ý, bởi vì cậu đạt được một cái áo công kích và một đai lưng trị liệu. Tuy mấy cái khác mình chưa hề dùng, nhưng bởi mọi người lần này tiến bản đều tuân theo nguyên tắc “nhất định phải chiếu cố lính mới”, những thứ đánh ra được đều giao hết cho Tiểu Ngư, bao gồm một thùng tinh cương, hai khỏa trân châu. Ngoài ra còn đống quái mọi người nhàn nhã chém giết dọc trên đường đi, cậu phía sau bào đinh không kiêng nể gì, một chuyến này động thực vật biển đầy ắp hết cả không trang trong túi trữ vật của cậu. Tuy Tiểu Ngư cũng rất chờ mong bản thân có thể mau chóng max cấp, sau đó có thể cùng mọi người tiến lùi mà không cần mọi người kéo cấp, nhưng so với việc có thể bào đinh ra nguyên liệu nấu ăn mà nói, thăng cấp chẳng còn lực hấp dẫn lớn như vậy nữa.
Hồng Điệp Tri Thu vẫn luôn không quá đặc biệt tưởng nhớ cái Thông Tâm kết ấy, bất quá lần thứ hai tiến vào nơi này, khi đứng bên cạnh cây đồng sinh, trong lòng hắn vẫn nảy sinh một loại cảm giác khó nói nên lời. Vừa chút chút ngọt, vừa pha nhiều hương vị chua xót. Hắn hiểu bản thân vẫn tồn đọng lòng nghi ngờ và không xác định. Nhưng xoay thân bắt gặp đôi mắt chưa từng rời khỏi mình của Trình Đại Hổ, bất an trong lòng dường như dịu xuống không ít. Cho nên, so với những trang bị vật phẩm rơi xuống trong phó bản, hắn càng để ý tới cảm giác được người quý trọng yêu thương hơn. Đó là cảm giác hắn từng có được, nhưng sau lại bị hoài nghi của bản thân gạt bỏ hết sạch. Hắn nguyện ý tin rằng Trình Đại Hổ là chân thành, bởi vì những luồng ngờ vực ào ạt đập tới quả thật rất khổ cực, đương nhiên, may mắn có Tiểu Ngư ở đây, tuy cậu nhóc chẳng hiểu biết mấy về nội dung trò chơi, trong đầu toàn dạt dào suy nghĩ có thể sờ nhiều thi thể nhặt lượm đồ vật bào đinh nguyên liệu nấu ăn, nhưng phần quan tâm kia của cậu đối với hắn hắn vẫn luôn cảm nhận được. Thằng anh em tốt có bà xã như vậy, chính hắn sao lại mất hứng. Quan trọng là về sau đều thành người một nhà, cái miệng của hắn không phải là hưởng lộc bất tận sao? Ví dụ như con cá nướng tỏi, cua hấp gừng trong địa doanh đằng kia, quả nhiên là có đồ ngon, tâm tình con người cũng sẽ tốt lành theo.
Kỳ thật Thiên Ngoại Phi Tiên vô cùng hâm mộ phương thức giao hảo giữa bọn họ. Bên cạnh cô tuy có rất nhiều bạn bè có thể hi hi ha ha, nhưng người có thể tùy thời tùy chỗ cầm nguyên liệu nấu ăn hạ bút thành văn làm ra đồ ngon lại không thấy nhiều. Trên hết, thân là Bang chủ phu nhân, cô phải cùng đoàn đội trong bang hội đi đánh bản, giúp đỡ trông coi toàn bộ đội ngũ, còn phải nhường hết các thứ cho đoàn viên, nếu không danh tiếng sẽ bị xem là cướp trang bị. Cô lại không hề thích địa vị Bang chủ phu nhân này chút nào, nhưng Bá Vương Long lại không có khả năng rời chức. Mấu chốt là người nhiệt huyết bạo lực tâm tình dâng cao trong Bá Long trang chiếm đa số, mặc dù mình không chán ghét, nhưng một bang hội hưu nhàn như Cẩm Lân đường đây cũng khó làm cô không khỏi có điểm muốn thân cận.
Khiến Kiều Lân có phần tiếc nuối chính là, con BOSS thứ tư Mạch Khánh không hề giữa chừng chuyển sang trạng thái vô địch không thể công kích, mà ba con chim xanh kia cũng không hề xuất hiện lần thứ hai, như vậy “khảo nghiệm tình yêu” cũng không còn tồn tại. Củng may, con thứ tư sau khi chết tuôn ra một thùng tinh cương và hai khỏa trân châu, nếu không quả thật là lỗ nặng.
Ước chừng một ngày trò chơi, năm người liền thông quan phó bản Lạc Thủy cung. Muốn tiến vào phó bản tiếp theo còn phải đợi thêm vài ngày trò chơi, cho nên bọn họ quay về Lạc Dương thì tự tách ra logout.
Tiểu Ngư gấp gáp đem bán một túi trang bị vô dụng rớt xuống trong phó bản và mấy thứ rác rưởi cho tiệm tạp hóa, nhìn mình nhiều ra hơn 10 kim, nụ cười trên mặt sáng lạn vô cùng. “Lân, về sau Khâu đại ca và Trình Đại Hổ sẽ vẫn cùng chúng ta đánh bản chứ?”
Kiều Lân chọn mi: “Đúng vậy. Em không thích?”
Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu: “Sao lại không thích! Bọn họ không cần sờ thi thể, cùng đi đánh bản với bọn họ mọi đồ vật đều là của tôi hết! Hê hê.”
Ông chủ Kiều đột nhiên cảm thấy Tiểu Ngư Nhi nhà mình luôn rất đáng tin, ít nhất là tại phương diện tham tiền chưa từng có chút biến hóa này. “Nhóc tham tiền. Được rồi, đã hơn mười giờ, logout đi ngủ thôi, ngày mai lại chơi.”
Tiểu Ngư sửng sốt: “Ngày mai không phải định chở tôi về nhà sao?!”
Kiều Lân ôm eo Tiểu Ngư, cúi đầu mỉm cười: “Anh không muốn thả em về nhà, làm sao bây giờ?”
Tiểu Ngư lập tức trừng mắt: “Anh vậy sao được! Tôi còn phải làm việc, bác Phùng không thể mỗi ngày bận rộn quanh bếp lò a!”
Kiều Lân hơi hơi kề sát người, cái trán tựa trên đỉnh đầu Tiểu Ngư: “Nhưng anh không nỡ để em đi, anh muốn cùng em một chỗ cả đời, ngày này qua ngày khác.”
Tiểu Ngư tức khắc cảm thấy nóng từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, tuy vô cùng buồn nôn muốn chém chết anh ta, nhưng lời nói bùi tai khiến cậu không sức chống cự lại. “Tôi… Tôi đây cũng phải làm việc…”
Nhanh chóng nhận ra bé cá lười nhà mình cũng rất luyến tiếc anh, ông chủ Kiều lập tức siết chặt vòng tay: “Anh tới nhà em chơi vài ngày thế nào?”
“Hả……” Vừa nghĩ Kiều Lân sẽ tới nhà mình, sau đó lại cùng mình nằm trên giường nhà mình, khí huyết cậu chợt bùng bùng dâng trào. “Nhưng tôi phải làm việc liên tục hai ngày, đến khuya mới có thể về nhà nghỉ ngơi.”
Ông chủ Kiều nói tiếp: “Không việc gì, anh có thể dùng hai ngày này dẫn bác Phùng đến nông trường chúng ta xem thức ăn và thịt, buổi tối anh có thể vào tiệm đón em về nhà cùng nhau ăn bữa ăn khuya. Như vậy không tốt sao?”
Từng lời thầm thì phả phả bên tai, trong đầu Tiểu Ngư tự động đem nội dung chuyển hóa thành hình ảnh. Có người đón mình tan tầm lúc trời tối mịt mù, sau đó lại cùng mình ăn cơm, như vậy thật sự tốt lắm a! “Thế… Nông trường làm sao giờ?”
Kiều Lân lập tức cười nói: “Nông trường có thể xảy ra nhiêu chuyện chứ. Một tuần xử lý một lần hai lần là đủ rồi. Bình thường cha mẹ anh đều tự đi trông coi, anh không ra tay gì nhiều. Nếu cơ quan du lịch có chuyện làm ăn muốn bàn, anh có thể gọi điện thoại. Vả lại, anh cũng chưa bảo sẽ ở mãi trong nhà em a.”
Nghe xong câu này, Tiểu Ngư vừa rồi sắc mặt đỏ ửng bỗng hơi chuyển trắng: “Nói… nói cũng đúng.” Cậu sao lại nghĩ sau này đều như thế chứ? Rõ ràng Kiều Lân chỉ nói tới nhà mình chơi vài ngày thôi. Điểm mất mác trong lòng chẳng cần kiểm nghiệm cẩn thận cũng đã rất rõ ràng, song cậu thật đúng là không thể nói ra cái gì thêm.
Kiều Lân thấy thế vội vàng điểm nhẹ trên môi Tiểu Ngư một cái: “Tiểu ngu ngốc, sau này anh ở nhà em vài ngày, rồi em lại theo anh về nông trường chúng ta dăm bữa, vậy không tốt sao?”
Tiểu Ngư ngây ngẩn cả người: “A?”
Kiều Lân cười nói: “Anh không phải đã bảo em rồi sao. Anh muốn cùng em một chỗ cả đời, mỗi ngày mỗi ngày đều cùng một chỗ. Cho nên, em muốn làm việc phải về nhà thì anh sẽ theo em, nhưng khi anh muốn về nhà làm việc, em chẳng lẽ nhẫn tâm không theo giúp anh?”
“Ách……” Tiểu Ngư cảm thấy bản thân thật sự chẳng có tài ăn nói gì, nhất là lúc đối mặt với Kiều Lân, luôn là để người này nói đến độ không thể phản bác. “Thế… Anh có định nói chuyện chúng ta với bác Phùng?”
Kiều Lân lập tức gật đầu: “Đương nhiên ! Anh rất nghiêm túc theo đuổi em, hy vọng có thể kết hôn với em trở thành một gia đình hạnh phúc. Bác Phùng chính là trưởng bối của em sư phụ của em, anh tất nhiên phải nói rõ với ông. Sau này chúng ta kết hôn, anh còn muốn để bác Phùng làm chứng hôn cho chúng ta.”
Nghe được hai chữ “kết hôn”, mặt Tiểu Ngư lại khôi phục thành màu đỏ: “Ai muốn kết hôn với anh chứ!”
Ông chủ Kiều như buồn rầu thở dài: “Nhưng anh không muốn để người vợ anh yêu đeo tiếng xấu “chưa kết hôn đã ăn ở với nhau” trên lưng a! Em yêu, còn mười hai ngày nữa. Anh sẽ chờ câu trả lời thuyết phục của em.”
Ngày hôm sau, Hiểu Ngu ăn cơm trưa xong mới dưới sự lưu luyến không rời của mẹ Kiều cha Kiều rời khỏi nông trường Thủy Khê Loan. Khiến Hiểu Ngư ngồi trong xe Kiều Lân, đáy mắt vẫn ẩn ẩn lệ quang.
Kiều Lân đau lòng sờ sờ hai má Hiểu Ngu: “Em gọi điện cho bác Phùng trước, đừng để ông không chuẩn bị trước, tốt xấu cũng là lần đầu qua cửa nhà em, để cha vợ không sẵn sàng trước là không được.”
Hiểu Ngu vốn đang trong ưu buồn cách xa nháy mắt đã bị phá hư đến nát bét: “Anh bậy bạ cái gì! Ai là cha vợ của anh chứ!”
Kiều Lân cười nói: “Sao thế, có câu “một ngày vi sư cả đời vi phụ”, em không phải bảo bác Phùng đối đãi em như đứa con ruột sao? Ông ấy không phải cha vợ anh chứ là cái gì?”
Hiểu Ngu chép miệng: “Tôi không tranh cãi với anh, anh một bụng tâm địa gian xảo, tính toán chi ly với anh mắc công hạ thấp phẩm cách của tôi!”
Ông chủ Kiều cười ha ha: “Em thật đúng là cục cưng của anh. Được rồi, mau gọi điện đi, em cũng không hi vọng ấn tượng đầu tiên của bác Phùng với anh quá kém đi? Anh lo rằng Phùng Tiếu lúc về chẳng nói được lời hay nào về anh.”
Hiểu Ngu gật gật đầu: “Tôi nghĩ ngay cả tôi chỉ cũng chắc nói tốt bao nhiêu đâu. Nếu anh không cùng tôi về, chắc hẳn sẽ bị bọn họ tổ chức một cái Tam Đường hội thẩm [1].” Nghĩ thế, cậu đột nhiên cảm thấy để Kiều Lân cùng mình về nhà là một sự lựa chọn sáng suốt. Nhưng cậu tựa hồ quên mất, Tam Đường nọ cũng có thể gộp luôn ông chủ Kiều cùng nhau thẩm tra…
[1] Tam Đường hội thẩm: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát.
Khi Kiều Lân đậu xe ngay trước cửa tiệm cơm nhà Hiểu Ngu, Vu Hiểu Ngu đồng học mới ý thức được bản thân chưa từng báo địa chỉ nhà mình cho Kiều Lân biết. “Anh làm sao biết được.”
Kiều Lân nhún vai: “Ông xã em và em có tâm linh cảm ứng, không cần em nói anh cũng biết.”
Hiểu Ngu bĩu môi: “Lăn sang một bên! Là Khâu đại ca nói với anh? Thật là, anh ấy chẳng giữ lời gì, đã hứa là không nói với anh là ảnh tới mà.”
Ông chủ Kiều nhướng mày. Trong lòng hiểu ra, nhất định là hồi trước mình đem món cà ri cá tới nhà Khâu Phong lên mặt với nó, kết quả thằng quỷ tham ăn lén tới thăm ngày hôm sau. Bất quá, có hiểu lầm này cũng tốt, mình đỡ phải giải thích. “Em vào trước đi, anh đi lấy rau dưa.”
Hiểu Ngư là một chủ nhà vô cùng đáng tin cậy, để ông khách đối tác Kiều Lân vận chuyển đồ ăn là không thực tế. Cho nên, cậu vội vàng chạy vào tiệm gọi Từ Lượng, sau đó ba người cùng nhau nâng ba sọt rau dưa lớn vào trong tiệm.
Lần đầu tiên trông thấy bác Phùng, ấn tượng Kiều Lân đối với người đàn ông trung niên này phi thường tốt. Ông tầm năm mươi tuổi, cả người đều toát lên vẻ khôn khéo già dặn. Tuy nhiều năm làm công việc đầu bếp, nhưng trên người không có đầy sẹo lồi, dáng người cũng không quá tinh tráng, song thoạt nhìn lại trẻ tuổi hơn những người cùng lứa một ít, chỉ là tóc có chút hoa râm. Lễ phép cúi chào một cái rồi vươn tay ra, Kiều Lân nói: “Ngài chính là bác Phùng đi? Con là bạn trai Hiểu Ngu, Kiều Lân. Lần đầu gặp mặt lại quấy rầy ngài làm việc, thật sự là ngại quá.”
Phùng Tiếu lúc này cũng không nói Kiều Lân có cái gì không tốt, chỉ là miêu tả chi tiết bộ dáng và gia cảnh của “bạn trai” Hiểu Ngu cho cha mẹ biết. Bất quá, đối với Hiểu Ngu đã sắp hai mươi, nhưng chuyện tình cảm vẫn luôn duy trì tại mức “thấp kém”, hai người già nhà họ Phùng thật sự không tin tưởng mấy. Hơn nữa, nhắc tới gia cảnh tốt bộ dáng hảo của Kiều Lân, hai người họ lại càng lo lắng Tiểu Ngư nhà mình bị lừa gạt. Có điều hôm nay trông thấy Kiều Lân ăn mặc gọn gàng đơn giản, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa cùng ánh mắt ôn nhu khi nhìn Tiểu Ngư, ấn tượng của bác Phùng đối với anh rất không tồi. Đương nhiên cũng không thể dễ dàng tán thành như thế. Sau khi sư phụ và người anh em chí cốt của ông qua đời, nhà Vu chỉ còn duy nhất một mầm mống hậu đại, ông vô cùng hy vọng Hiểu Ngu có thể kết hôn sinh con với một cô gái. Thế nhưng, ông cũng hiểu tình tính của Hiểu Ngu, ngay cả chính thằng bé còn chưa chăm sóc bản thân chu đáo, huống hồ gì tới việc chăm sóc nữ giới. Vì thế, hôm trước Phùng Tiếu quay về nói Hiểu Ngu quen biết một chàng trai, ông cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn. Dù sao, chỉ cần Hiểu Ngu hạnh phúc là tốt rồi.
Vươn tay bắt tay Kiều Lân, bác Phùng từ những vết chai trên tay Kiều Lân có thể đoán được, chàng trai này là một người chịu làm chịu khó, tuyệt đối không phải là cái thứ chỉ biết xài tiền chỉ biết kiếm tiền. Tuy cầm tiền kiếm tiền là một chuyện cực kỳ có hàm lượng kỹ thuật và trí tuệ, nhưng bản thân ông là một người lành nghề, cho nên ông tin tưởng chàng trai này, nếu dưới tình huống không tiền không bạc cũng có thể khiến người bầu bạn mình ăn mặc không lo, vậy mới là có trách nhiệm nhất. “Tôi đã nghe Tiểu Tiếu nhắc tới cậu, không ngờ nông trường Thủy Khê Loan đại danh đỉnh đỉnh tại thành phố W chúng ta lại có một ông chủ trẻ tuổi đẹp trai như vậy.”
Kiều Lân cười đáp trả: “Ngài quá khen. Con chỉ là giúp cha mẹ xử lý vài chuyện đoàn du lịch, về các hoạt động khác của nông trường, vẫn thuộc phụ trách của cha mẹ con. Đúng rồi, đống rau dưa này hôm nay con mang tới làm quà gặp mặt, tuy đều là những thứ nhà trồng không đáng giá bao tiền, nhưng tin rằng ngài sẽ thích.”
Buồn nôn vân vân, tui chịu không nổi!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.