Ngoài mấy thứ này tôi không có thứ gì khác để biếu cả!
Cũng lường qua Tiểu Ngư sẽ tức giận, không ngờ lại gây hiệu quả trực tiếp như vậy. Quả nhiên là một đứa nhỏ đơn giản không suy nghĩ nhiều, Kiều Lân cũng không cảm thấy khó khăn, tiến đến một bước nắm lấy tay Tiểu Ngư, “Không nói cho em biết tôi là ông chủ nơi này là tôi sai, tôi chỉ muốn tạo cho em sự bất ngờ. Nếu thấy tức giận thì đánh tôi một chút đi, khi trước không phải đồng ý cho em tùy thích đánh sao.”
Biểu tình tương đối thật thà phối hợp với vẻ mặt đầy đắc ý kia, Hiểu Ngu cảm thấy răng ngứa không thôi, “Có, có cái gì bất ngờ chứ! Anh khi tôi không dám đánh anh chắc!” Nói xong theo bản năng đánh tới một đấm.
Kiều Lân đồng chí bắt kịp tình thế vội vàng chộp lại nắm đấm Tiểu Ngư nâng lên, sau đó “nện” về hướng ngực mình. Đương nhiên chính anh dụng lực cũng không đau bao nhiêu, có điều tiếng động vẫn đủ hấp dẫn chú ý người khác. Phùng Tiếu quay đầu, liếc một cái liền trong thấy Hiểu Ngu bộ dáng tức giận phì phì, cả hai tay đều bị người túm được, còn “bị ép” công kích đối phương. Cảnh tượng này… Ặc… Tuy đối cô mà nói thì rất MOE, nhưng người bị đùa giỡn ấy lại lạ Hiểu Ngu, không thể mặc kệ được. Kết quả là đại tiểu thư nhấc chân ngọc bước tới cổng nông trường, nhìn chằm chằm Kiều Lân: “Hiểu Ngu, em có nên giải thích một chút không?”
Tiểu Ngư lập tức dùng sức giựt hai tay mình ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hao-thu-so-sam-lang/1288825/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.