Tên này… rốt cuộc còn dây thần kinh xấu hổ của loài người không! ! ! !
Ăn uống no đủ xong, mọi người đều quay về động, Kiều Lân đồng chí không ngoài ý muốn theo sau mông Tiểu Ngư chiếm trọn một nửa giường một người. Tiểu Ngư đã hoàn toàn thành thói quen. Hiện tại nhiều nhất là sử dụng “bạo lực” giành lại lãnh thổ nhỏ trên giường mà thôi. Đương nhiên, cái gọi “bạo lực” này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế. Tiểu Ngư cũng biết Tiểu Hỉ Tử nhường mình. Quan trọng là cậu không phục a! Dựa vào cái gì kẻ khác có thể một mình thư thư phục phục nằm một giường, chính cậu tại sao cần phải uy khuất đi níu kéo một nửa vậy? Nếu lớn như cái giường trong phòng ngủ ở lãnh địa bang hội thì thôi, cái nhỏ xíu người này cũng chiếm đến hăng hái. Mặc dù là theo đuổi mình cũng không cần mặt dày vô lại ngay từ đầu chứ? Ai! Cũng đúng, đồ lưu manh này đã vô lại lâu như vậy, bản thân bây giờ bực mình không phải là ngu ngốc sao! Cẩn thận ngẫm lại quá trình quen biết Kiều Lân đến hiện tại, tuy rằng trong hiện thực mới một tuần, nhưng nếu tính dựa theo thời gian trò chơi, quả thật đã rất lâu rồi đó.
Xem lại mấy thứ trong bọc định giá một chút, những tài liệu có sẵn hẳn đủ cho Tiểu Ngư làm thêm một cây sáo cấp 58, những thứ khác ngoại trừ phải thảy vào kho hang bang hội, có lẽ nên giữ lại áp hòm bán giá cao. Tính toán xong xuôi, anh nghiêng người, ôm bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hao-thu-so-sam-lang/1288821/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.