Mấy ngày kế tiếp, Lý Vân Đình đều không đến, nghe nói tạm thời có án tử, không thể nào phân thân. Đồng sự của Lý Vân Đình thay phiên vào thăm vào giờ cơm chiều, mỗi lần đều mang đến bữa tối tình yêu cho Lăng Viễn. Tuy Lăng Viễn năm lần bảy lượt tỏ vẻ không cần như thế, nhưng mọi người nói đây là Lý đội đặc biệt quan tâm, bọn họ chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.
Chuyện Lăng Viễn nằm viện trừ Tiêu Trấn, bạn học lẫn bạn net của cậu đều không biết, đương nhiên cũng không dám nói với Lăng Lộ, bởi vậy có thể có người tới thăm mình, dù chỉ là người xa lạ, Lăng Viễn vẫn cảm thấy lòng đầy cảm kích.
Đương nhiên vị tỷ tỷ kia có địch ý với mình có khả năng chỉ là lỗi giác của Lăng Viễn.
Mà suy nghĩ trong lòng Tiểu Điền là, thân là một người kiên định Tát Kỳ đảng, kiên quyết không thể để bản thân bị vị tiểu soái ca nhìn mà bắt thương trước mặt này dụ hoặc phản chiến, nội chuyện Kỳ Kỳ tặng cho mình cừu bảo bảo mặt đen thôi là đã đủ phải ‘kiên quyết không thể’ rồi!
Thẳng đến ngày Lăng Viễn xuất viện Lý Vân Đình cũng không tới, một người đồng nghiệp họ Vu đến bệnh viện hỗ trợ làm thủ tục xuất viện, Lăng Viễn cẩn thận quan sát đối phương, cảm giác Lý Vân Đình giống đại lưu manh, mà anh chàng Vu Vinh này thì như tiểu lưu manh.
“Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp.” Vu Vinh bĩu môi lè lưỡi.
Lăng Viễn nghi hoặc nhìn anh ta.
“Hôm đó tôi cũng có mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hai-tac-vuong-dich-nam-nhan/1290042/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.