Mười bốn mười lăm tuổi chính là cái tuổi chớm yêu của thiếu nam thiếu nữ, Lăng Viễn thuở sơ trung vì bề ngoài xuất sắc cùng khí chất u buồn nhàn nhạt, được nữ sinh trong trường ngầm phong là vương tử, thường xuyên nhận được thư tỏ tình của con gái.
Bất quá khí chất u buồn gì đó đều là do mấy nữ sinh ái mộ Lăng Viễn YY ra, dùng lời chị của Lăng Viễn Lăng Lộ mà nói, này kỳ thật phải gọi là thiên nhiên ngốc. Đứa em trai bảo bối này của cô từ nhỏ đã yên tĩnh đến mức có hơi quá, không thích khóc cũng không thích cười, ở nhà trẻ bị bạn giật đồ chơi đồ ăn cũng chẳng hề hấn gì, tựa hồ trên đời không có chuyện gì có thể kích khởi hứng thú của cậu.
Tiểu Lăng Viễn lúc tám tuổi đi theo chị tới nhà thiếu nhi, bị sư phụ sau này của cậu liếc nhìn một cái đã trúng ý, nửa dụ nửa lừa thu làm quan môn đệ tử học hát ả đào, hát một lần là hát luôn chín năm.
Bất quá dù vậy Lăng Lộ cũng không phát hiện Lăng Viễn có tình cảm đặc biệt gì với chuyện ca hát, dường như chính là cái loại cảm giác ‘Đã học rồi thì thôi cứ học cho xong’ đó, vô cùng tùy ý.
Về sau có một đợt trò chơi cờ tỷ phú rất thịnh hành, Lăng Viễn dậy lên ít nhiều hứng thú, thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động lôi kéo Lăng Lộ chơi chung, sau đó nữa trong nhà mua máy tính, liền chuyển sang chơi vài loại game mô phỏng kinh doanh. Lăng Lộ để có thể thêm vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-hai-tac-vuong-dich-nam-nhan/1290036/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.