Chương trước
Chương sau
Lúc Lăng Viễn về đến nhà thì đã khuya, tắm rửa một cái liền đi ngủ, không đăng nhập vào game. Ngày hôm sau tham gia diễn tập cho buổi diễn ở trường, lại bị lăn qua lăn lại đến tận khuya, đợi đến ngày thứ ba Lăng Viễn login, nhận được thông báo đi giao dịch, nguyên liệu cậu treo mua đều đã thu đủ, cậu vận chuyển tài liệu đến xưởng đóng tàu, hạ một cái đơn đặt hàng thuyền đặc chủng.
Đặt thuyền xong ra cửa trực tiếp quẹo vào Nhà tranh tơ lụa kế bên, muốn nhìn một chút tình huống hoạt động của tiệm lúc mình không có mặt, lại ngoài ý muốn phát hiện trong kho của tiệm vải chất đống rất nhiều mía, Lăng Viễn kinh ngạc vội vàng mật Sinbad.
“Online?”
“Ừm, đang chuyển hàng đây.”
“Mía trong tiệm vải là chuyện gì?”
“Nga cậu không nói thì tôi quên mất. Hôm qua bọn tôi đi một chuyến tới đảo Khả Nhân thuận tiện chở một thuyền mía cho cậu, kết quả kho hàng trong xưởng rượu của cậu đầy, nên tôi quăng trong tiệm vải trước, cậu mau thanh lí kho hàng đi.”
Kho đầy? Lăng Viễn thực hoang mang, rõ ràng trước khi rời khỏi mình đã mở tự động quản lý, chỉ cần có mía được giao dịch đến kho sẽ trực tiếp ủ thành rượu bán ra, mà chuyện làm ăn trong tiệm luôn rất tốt, sẽ không xuất hiện tình trạng tồn đọng thương phẩm, sao đột nhiên nổ kho được chứ?
Mang theo nghi vấn bay nhanh về tiệm, mở kho hàng vừa nhìn, Lăng Viễn bừng tỉnh đại ngộ.
Trong kho chất đống hàng hóa đủ loại, trên có khoáng thạch mấy trăm vàng một khối, dưới có hoa quả trị giá chỉ có vài vàng, còn có các loại vũ khí second hand, đồ trang sức, quần áo cũ, gia cụ hư hỏng, nói dễ nghe thì là rực rỡ muôn màu, nói khó nghe một chút chính là loạn thất bát tao, hiển nhiên có người coi tiệm của cậu thành cái trạm thanh lý rác thải.
Không cần xem ghi chép của cửa tiệm cậu cũng biết là ai làm.
Từ khi Tát Cổ Tư giúp cậu đánh cướp tàu Titanic, cũng đem chiến lợi phẩm toàn bộ chuyển vào tiệm cậu, liền dưỡng thành một thói quen, mỗi lần sau khi rời bến trở về đều đem tang vật cướp được ném hết vô tiệm cậu.
Dù sao thì Lăng Viễn phần lớn thời gian đều lưu lại trên đảo, liền thuận tay đem đám chiến lợi phẩm này cái nào cần xử lý thì xử lý cái nào cần bán thì bán, cuối cùng tiền kiếm được khấu trừ mấy số lẻ còn lại đều trả cho Tát Cổ Tư, đối phương thuận lý thành chương tiếp nhận, như thể mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Vì thiếu một nhân tình của đối phương trong chuyện Hải thanh thạch, giúp tiêu thụ tang vật còn kiếm được tiền, huống hồ chỉnh lý và buôn bán vốn chính là hứng thú và sở trường của Lăng Viễn, bởi vậy Lăng Viễn cũng liền cam chịu loại quan hệ bất thường này giữa hai người.
Nếu đối chiếu với trong hiện thực, thì là đối phương cướp bóc cậu thủ tiêu tang vật, đối phương trộm mộ cậu xuất hàng, đối phương giết người cậu chôn xác, đối phương kinh doanh phi pháp cậu rửa tiền, chính cái loại quan hệ giữa thủ phạm chính và tòng phạm này đây.
Nhìn cái kho hàng hai ngày không tới bị nhồi nhét tới muốn nổ, Lăng Viễn lắc lắc đầu, bắt đầu nhận mệnh tiến hành phân loại rác, nguyên vật liệu dùng để gia công thì bán tới cửa hàng tương ứng, tài liệu kiến trúc xây dựng thì ném tới sở giao dịch nhà đất, trang phục vật dụng rớt từ phó bản thì treo đấu giá, mấy thứ vô dụng rách nát trực tiếp tiêu hủy, vật tư cá biệt hi hữu thì để dành dự phòng những tình huống có thể phát sinh sau này… Sau khi sửa sang xong toàn bộ, Lăng Viễn mang theo tiền đến quán rượu, quả nhiên nhìn thấy Tát Cổ Tư đang bài bạc ở đó.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Hết ván này giao dịch với tôi.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Làm gì?
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Đưa tiền cho anh.
Đợi một lát, mới thấy đối phương trả lời.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Cậu giữ trước đi.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Hả?
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Mỗi lần giao dịch rất phiền toái, lại nói tôi sắp phải rời bến rồi, tiền mang trên người không an toàn, gửi ngân hàng lại tốn phí thủ tục, cậu trực tiếp cất giùm tôi là được, chờ khi nào tôi cần dùng thì hỏi cậu lấy.
Nói đến ngân hàng, ngân hàng trong Thời đại Hàng hải tuyệt đối là một ngoại tộc. Trong hiện thực gửi tiền trong ngân hàng sẽ có lợi tức, trong đa số các trò chơi tuy gửi ngân hàng không có tiền lời, nhưng ít ra cũng sẽ không trừ tiền, chỉ có tại Thời đại Hàng hải là muốn để tiền trong ngân hàng phải bị trừ phí bảo quản.
Nhưng nhóm thủy thủ lại không thể không đem tiền gửi vào ngân hàng, bởi vì mang trên người rời bến lỡ gặp cướp mà bại trận sẽ bị cướp mất một khoản theo tỉ lệ nhất định, mang càng nhiều bị đoạt càng nhiều.
Tát Cổ Tư nói câu nào cũng có lý, nhưng Lăng Viễn cứ có cảm giác không đúng chỗ nào.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Tiền anh mang trên người mà cũng không an toàn?
Hình như không có ai dám cướp của anh đi.
[ Trò chuyện riêng ] Tát Cổ Tư: Trời có mưa nắng thất thường, người có họa phúc bất ngờ, ai biết được.
Lăng Viễn lười tranh cãi cùng anh ta, tùy tay cầm cuốn sổ thường dùng ghi chép đặt trước máy tính, ghi ngày tháng với số tiền vào, miễn cho sau này bàn giao không rõ ràng. Đột nhiên có người mật cậu hẹn gặp ở tiệm vải, chờ khi cậu qua đó, người tới đã chờ cậu trong tiệm.
“Ông chủ Kỳ, kính đã lâu.”
“Cũng vậy.”
Lăng Viễn nói lời này không phải khách khí, người trước mặt này tuy cậu không biết, nhưng tên của y thì cậu nghe nhiều đến muốn thuộc, Lăng Viễn vừa mới đặt hàng một con thuyền tại xưởng đóng tàu do y quản lý.
Cướp biển vùng Caribbean là một đội thuyền quy mô cực lớn, để duy trì sự vận hành ổn định, các tầng quản lý được phân công thập phần rõ ràng. Thuyền trưởng Jack phụ trách gây sự, đại phó Slovakia chủ sự, thủ hạ có chuyên gia phụ trách nhân sự, huấn luyện, hải chiến, chạy thương, thu thập, quản lý thuyền, vân vân mây mây.
Người đàn ông tên Saga trước mắt này là chủ quản tài chính của Cướp biển vùng Caribbean, một tay y chưởng quản tất cả các cửa tiệm công thương nghiệp dưới trướng Caribbean, ngân sách đội thuyền cũng đều do y quản lý, có thể nói là người đứng đầu khống chế đại quyền kinh tế của Caribbean.
Năng lực quản lý tài sản của Saga cũng quả thật số một, nếu không thì dưới tay cái tên Jack bại gia tử đó cũng sẽ không thể đem công trạng đội thuyền phát triển đến mức ngày càng đi lên, trên sáu trong bảy hòn đảo chủ yếu tại hải vực Kim Cương đều có sản nghiệp, hơn nữa cơ hồ lũng đoạn ngành chế tạo tàu thuyền.
Tại đảo Thiên Đường, ngoại trừ xưởng đóng tàu, y còn quản lý một tiệm rèn, một gian phường nhuộm, cùng một xưởng ủ rượu không kinh doanh đối ngoại chỉ cung ứng nội bộ cho đội thuyền.
Những người hoạt động trên phiến hải vực này muốn không biết Saga cũng khó, bởi vì chỉ cần bạn tùy tiện đi vào một cửa hàng, liền thấy tên y được treo tại vị trí bắt mắt nhất, huống chi là chức nghiệp thương nhân có nghiệp vụ lui tới với hầu hết các loại cửa hàng như Thanh Kỳ.
Saga xuất hiện nơi này, Lăng Viễn tuyệt không ngoài ý muốn, xưởng đóng tàu là bạn hàng lớn nhất của tiệm vải, phường nhuộm lại là nhà cung cấp chủ yếu cho các loại vải nhuộm mà tiệm vải sản xuất ra, kể từ một khắc khi Lăng Viễn trúng được tiệm vải đó, thì chuyện hai người gặp gỡ đã được định sẵn.
“Ông chủ Kỳ thật bận rộn quá, tôi đợi cậu vài ngày mới rốt cục nhìn thấy chân thân.”
“Ách, thật có lỗi, gần đây quả thật có hơi bận.”
“35 vạn mua tiệm vải, ông chủ Kỳ thật quyết đoán, không sợ không thu hồi được vốn ư?”
“Có thể hồi vốn hay không, chẳng phải đều trông cậy vào ngài sao.” Lăng Viễn miệng thì nói lời nịnh nọt, trong mắt lại không hề mang chút siểm nịnh nào.
“Ha ha......” Saga cúi đầu cười cười, ra chiều suy nghĩ, “Kỳ thật trước khi tôi đến đã nghĩ bàn chuyện hợp tác sau này với cậu.”
Lăng Viễn không nói gì, lẳng lặng chờ đợi câu sau của y.
“Giờ thì xem ra không cần bàn nữa, ông chủ Kỳ là một người thông minh, tôi nghĩ chúng ta ngày sau nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Hy vọng như thế.”
Saga nhấc chân đi ra ngoài, đến cửa tiệm lại dừng lại, vươn tay vuốt ve tấm biển có đề tên chủ tiệm.
“Ở đây chỉ có ba người, tôi còn tưởng phải là bốn đó chứ.”
“Có ý gì?”
Saga quay lại đầu nhìn Lăng Viễn, ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười.
“Hội đấu giá hôm đó, tôi cũng có mặt.”
Lăng Viễn có hơi ngoài ý muốn, bữa đó người ở hải vực Kim Cương tới rất nhiều, cậu không để ý có những ai đi, nhưng lúc trước cậu đoán Caribbean vừa mua xưởng đóng tàu, hẳn là không có năng lực đánh chủ ý lên tiệm vải.
“Tôi nhớ rõ ràng lúc kêu giá đến 30 vạn ông chủ Kỳ dừng lại, thẳng đến một khắc cuối cùng mới tăng giá, hơn nữa một lần tăng chính là 5 vạn.”
“Phải, đúng như vậy.”
“Vì sao?”
Lăng Viễn cảm thấy không giải thích được câu hỏi của đối phương, vì sao cái gì chứ, thuận miệng bịa một lý do, “Giá cao quá, tôi lúc đó đang do dự.”
“Phải không? Tôi còn tưởng là tình huống khác kìa.”
“Tình huống gì?”
“Có thể là ông chủ Kỳ lúc ấy trên tay chỉ có 30 vạn, lâm thời có người cho cậu mượn 5 vạn.”
Lăng Viễn trầm mặc.
“Chỉ có người tham gia đại hội đấu giá mới có thể giao dịch với nhau, chắc hẳn lúc ấy một cổ đông khác cũng đang ở hiện trường đi.”
“Anh muốn nói gì?”
“Nightmare Tát Cổ Tư ngày đó cũng đi, còn mua một tấm hải đồ, người có mặt tại đó đều nhìn thấy.”
Lăng Viễn trong lòng căng thẳng, “Hôm đó rất nhiều người đi.”
Saga gật gật đầu, “Cậu nói không sai, bất quá gần đây còn xảy ra một sự kiện, tôi cảm thấy rất kỳ quái, ông chủ Kỳ cậu thông minh như vậy, đến giúp tôi phân tích coi có phải là trùng hợp hay không.”
“Chắc cậu biết việc trước đó không lâu chúng tôi có một con thuyền bị đánh chìm chứ.”
Saga căn bản không cần chờ đối phương trả lời, tiếp tục hỏi: “Cậu có biết lúc ấy trên thuyền có cái gì không?”
Lăng Viễn do dự, người này rõ ràng có chuẩn bị mà đến, cũng không phải một câu không biết của cậu là có thể lừa gạt cho qua.
“Tôi đã hỏi qua quan viên trực ban buổi sáng cùng ngày, cậu ta nói khối Hải thanh thạch kia chính là do cậu, ông chủ Kỳ, tự tay đào ra. Lúc đó còn quá sớm, cơ hồ không có ai online, bởi vậy biết chuyện này ngoại trừ vài nhân viên cấp cao trong đội thuyền chúng tôi, cũng chỉ có cậu.”
“Tát Cổ Tư nói hắn được thuê, tôi tin tưởng hắn không phải người sẽ nói dối những loại chuyện như thế này.”
“Nếu như nói trước đó đều là suy đoán không có căn cứ, thì mới đây có người mang theo Hải thanh thạch đến tiệm của tôi đặt một chiếc thuyền đặc chủng, ha ha, ông chủ Kỳ, cậu nói coi đây có phải rất trùng hợp không?”
!! Chủ tiệm có thể xem bản ghi chép đơn đặt hàng, cậu vậy mà quên béng mất chuyện này!
Lăng Viễn cau mày, Saga cười tươi như hoa.
“Sau khi sự kiện đó phát sinh, anh Tư Lạc rất tức giận, vẫn luôn tra xét người đứng sau màn làm chủ vụ cướp thuyền, cùng với kẻ đã lộ phong thanh, còn có đội thuyền nhỏ đã hùn vốn với cậu kia, hình như cũng không hợp với Nightmare nhỉ.”
“Anh muốn tôi làm gì?”
“Cái gì cũng không cần làm,” Saga cho cậu một bộ mặt tươi cười vô hại, “Yên tâm, tôi tạm thời không nghĩ tới chuyện nói ra.”
Một chân bước ra khỏi cửa, thanh âm Saga từ bên ngoài lượn lờ vào, “Thuyền ba ngày sau hoàn công, đến lúc đó nhớ tới lấy, cậu đặt hàng hình như là một chiếc thuyền hải quân thì phải… Thật là thú vị.”
Bốn chữ cuối âm lượng rõ ràng yếu đi, như thể Saga đang nói cho chính mình nghe, nhưng lại từng chữ từng chữ truyền vào tai Lăng Viễn, biểu tình của cậu cứng lại tại chỗ, không thể phán đoán mục đích của đối phương khi nói với cậu những lời này.
Nếu đơn thuần muốn hại cậu, trước mặt mọi người tố giác cậu là được, tin tưởng chư vị Cướp biển vùng Caribbean nhất định sẽ không tin Lăng Viễn chỉ ngay sau khi bọn họ mất đi Hải thanh thạch lại ‘đúng lúc’ có được một khối;
Nếu là uy hiếp, không lý do gì lại không cần cậu làm gì cả;
Nếu là lợi dụng, chút buôn bán nhỏ đó của Lăng Viễn trước mặt Saga chính là tiểu đánh tiểu nháo, hoàn toàn nhìn không ra có giá trị lợi dụng;
Nếu là tán tỉnh… Hồi tưởng lại kiểu cười âm dương quái khí của Saga, Lăng Viễn nháy mắt loại bỏ khả năng này.
Từ khi cùng người bên Con Đường Tơ Lụa phát triển thành bạn ngoài đời thực, Lăng Viễn hoàn toàn không để tâm chuyện Tát Cổ Tư góp phần hùn trong Nhà tranh tơ lụa bị bọn họ biết, chỉ là tìm không thấy cơ hội thích hợp để nói ra mà thôi. Nhưng cậu tin tưởng, cho dù cậu nói ra thì bọn Robinson cũng sẽ không trách cậu, dù sao đây chỉ là trò chơi, không nhất thiết phải phân biệt tốt xấu rạch ròi như vậy.
Cậu thậm chí còn nghiêm túc suy xét tính khả thi của việc sau khi nói ra sự tình, đôi bên sẽ chuyện cũ bỏ qua, bắt tay giảng hòa.
Nhưng mặt khác của việc này lại không đơn giản như thế, nhất là trong đó còn liên lụy đến người kia.
Hải thanh thạch của Cướp biển vùng Caribbean bị đoạt, dùng để tạo chiến hạm hải quân đặc chủng.
Tại hiện trường chìm thuyền, hải quân cũng có đi, còn rơi vào bẫy của Ác mộng khai pháo với bên cầu viện, gián tiếp trở thành một trong những hung thủ đánh chìm tàu Titanic.
Cái này không thể nói rõ ràng.
Chỉ cần có tâm, chết còn có thể nói thành sống, huống chi có nhiều điểm trùng hợp đáng ngờ như vậy.
Bản thân Lăng Viễn như thế nào không quan trọng, nhưng cậu không muốn người khác bởi vì cậu mà bị bôi nhọ. Không thể ước đoán được ý đồ chân chính của Saga, tự nhiên cũng nghĩ không ra đối sách thích hợp, Lăng Viễn đành phải quyết định mau chóng tìm cơ hội thẳng thắn thân phận Tát Cổ Tư với bọn Sinbad, còn lại đi bước nào tính bước nấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.