Lúc Tử La Lan mơ mơ màng màng tỉnh lại thì An Nặc đã trở về. 
“Buổi tối hảo,” Tử La Lan ngồi ôm chăn nhìn nam nhân bên cạnh, “Tìm được Thái chưa?” 
“Tìm được rồi,” An Nặc nói, “hắn sẽ giúp chúng ta.” 
“Úc …” Tử La Lan đem cằm đặt lên cái chăn mềm mại, hôm nay mơ mơ hồ hồ ngủ suốt ngày, nên bây giờ có chút mệt. 
An Nặc đi tới ngồi bên cạnh hắn, vươn tay đem Tử La Lan ôm vào trong ngực. Tử La Lan vẫn còn ôm chăn trong tay, bộ dáng mơ mơ màng màng, hắn khe khẽ nói: “Chỉ cần mọi chuyện kết thúc thì tốt rồi, Lily tư lần nữa sẽ làm cho công ty quay trở lại quỹ đạo, ta cũng có thể thoát ra.” 
“Thoát rồi đi đâu?” Tử La Lan ngẩng đầu nhìn y. 
“Đi Anh Quốc, ta có tòa trang viên ở đó.” An Nặc nói. 
“Úc, ngươi là nông dân?” Tử La Lan trát trát nhãn tình nói. 
An Nặc cười cười: “ta là người nhàn rỗi.” 
“Không cần làm việc sao?” Tử La Lan không xác định hỏi. 
“Ta là kẻ ăn bám trong gia đình,” An Nặc sờ sờ cằm nói. 
Con mắt xinh đẹp của Tử La Lan cong lên, cọ cọ trong lòng An Nặc không nói gì. 
Ngón tay An Nặc nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tử La Lan, sợi tóc tuy xinh đẹp, thế nhưng có loại cảm giác băng lãnh ngoài ý muốn, y cúi đầu hôn hôn nó. 
“Khi đó ngươi cũng có thể ly khai khỏi Thương Chi Lan Môn.” An Nặc ôn nhu nói, “ta mang ngươi đi Anh Quốc, ngươi sẽ thích nó.” 
Tử La Lan tựa ở trong lòng An 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288735/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.