Tử La Lan không biết nếu như không ai dẫn hắn rời khỏi khu dân nghèo thì giờ hắn sẽ có bộ dáng gì nữa.
Rất nhiều thứ hắn không hiểu, nhưng hắn minh bạch nghèo khó không phải thứ gì tốt, khiến tính tình một người biến thành nóng nảy hay mất đi sự nhiệt tình cùng nhân từ.
Nhân sinh của mỗi một người đều bất đồng, tựa như nếu khi đó cái máy kia không lựa trúng hắn, hắn căn bản không thể nhận thức được An Nặc, bởi vì khi đó hắn đã chết rồi.
Anna vẫn tiếp tục tỉ mỉ chuẩn bị – mặc dù nàng tự nhận là không có chuẩn bị đầy đủ.
An Nặc cùng Tử La Lan ăn cơm xong rồi lên lầu.
“Ta không thấy kế mẫu của ngươi là người xấu,” Tử La Lan bò lên giường nói, “nàng làm cơm cho chúng ta rất vất vả.”
“Định nghĩa của người xấu không phải như thế,” An Nặc cau cau mày, “ở chỗ quyết định mục đích chứ không phải hành động.”
Tử La La mếu máo, giống như không đồng ý lời nói của y.
An Nặc leo lên giường nằm xuống bên cạnh Tử La Lan.
Tử La Lan đặt tay lên bụng An Nặc, thấy An Nặc không có phản ứng thì nằm thẳng cả người lên. (Yu Ming: ngô, ta đã check từng chữ trong bản raw rồi)
Hai người trầm mặc thật lâu, không lên tiếng, lúc Tử La Lan cho rằng An Nặc đã ngủ thì y nói:
“Ta không muốn ngươi trở về công ty.” An Nặc nhẹ nhàng nói, “thực ra Thương Chi Lan Môn không liên quan đến ngươi.”
“Nếu như ta không quay về, nó sẽ tức giận,” Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288726/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.