Lúc Tử La Lan tỉnh lại thì mặt trời đã lặn, nhưng từ mép rèm cửa sổ vẫn còn thấy ánh sáng yếu ớt.
Thân thể giật giật, khiến nam nhân bên cạnh cũng tỉnh lại.
“Xin lỗi,” Tử La Lan oa tại trong lòng nam nhân nhỏ giọng nói.
An Nặc cúi đầu hôn hôn tóc hắn :”Hôm nay quay về Mỹ đi.”
“Ta chưa muốn về,” Tử La Lan nhỏ giọng nói, ánh sáng trong phòng rất ám, Tử La Lan nắm lấy mép chăn nói, “chúng ta cũng không phải là không thể thông quan …”
Trong phòng rất an tĩnh, An Nặc im lặng 1 hồi, lúc La Lan cho rằng An Nặc đã ngủ, thì y lại mở miệng.
“Dã Vọng phải kết thúc, bất kể là bởi vì ta, hay là những người ngu dốt kia, hay bởi vì ngươi …” thanh âm An Nặc rất nhẹ.
“Chúng ta có thể phải vào trong tù thăm bọn hắn ..” Tử La Lan mếu máo, “Tạp Lạc Tư nói, phải có trách nhiệm với những việc mình làm.”
“Hắn nói không sai, nhưng, không ai lại mong muốn người thân mình gặp chuyện không may,” An Nặc từ trên giường ngồi xuống, “tuy ta cho rằng với tính cách của Lily, cho dù vào tù cũng tốt đi …”
“Cho nên chúng ta không cần trở về đi,” Tử La Lan tràn đầy hi vọng nhìn An Nặc, “nếu Thương Chi Lan Môn đóng cửa, cũng không có gì quan trọng đúng không.”
An Nặc xuống giường, chìa tay sờ sờ đầu Tử La Lan: “Úc, thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là khiến ta hơi khó chịu.”
“Hắc! Chờ một chút,” Tử La Lan kêu lên, “ngươi thật sự không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288724/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.