Thế giới vẫn quen thuộc như cũ, Tử La Lan đương nhiên quen thuộc, bởi vì … đều là do hắn sáng tạo ra.
Đám mây cùng bầu trời nơi đây, đất đai cùng cây cối nơi đây, tất cả mọi thứ đều do Tử La Lan sáng tạo nên.
Lúc Tử La Lan mở mắt thì đã không còn trong Hắc Ám Thành.
Đó là một thành thị xinh đẹp, truyền thuyết nguyên bản nơi đây thuộc về tinh linh, nhưng sau khi trải qua đại biến cố, những tinh linh này đều ly khai, vì vậy, thành thị này bắt đầu được con người sử dụng.
Nó tinh xảo mà trang nhã, ngươi rất khó tìm được trong hiện thực một kiến trúc tương tự.
Nó thấp thoáng giữa một tảng lớn cây cối xanh tươi, khắp nơi đều là hương hoa, bông hoa chẳng phân mùa mà nở.
Liên tiếp là những gian kiến trúc bạch sắc lịch sự tao nhã, mặt trước điêu khắc hoa văn tinh xảo. Tuy rằng đã trải qua chiến tranh, thế nhưng kiến trúc của tinh linh vẫn mỹ lệ như trước.
Tử La Lan ngơ ngác đứng ở bao lơn nhà thờ, một thân trường bào hắc sắc khiến hắn phá lệ gây chú ý.
An Nặc tại địa phương không xa hút thuốc.
“Ta nhớ công cộng cấm hút thuốc.” Tử La Lan đi qua nói.
An Nặc vẫn như cũ, con mắt lam sắc nhìn hắn, nhàn nhã tựa ở lan can khắc hoa: “Nhưng hiện tại hút thuốc không hại sức khỏe.”
Tử La Lan mếu máo, bảy tỏ không ủng hộ, lưỡi hái của hắn đã được dựng lên, cái loại sát khí lợi hại đã mất.
Hắn chỉ nhìn qua có chút tái nhợt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288713/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.