“Bởi vì rất nguy hiểm.” Tạp Thác Nhĩ nói ngắn gọn, “ta sẽ nói Tạp Lạc Tư, khiến hắn cấm ngươi thượng du trò chơi.” 
“Ta cũng không phải tiểu hài tử!” Tử La Lan nâng cao thanh âm nói, “hơn nữa ngươi cùng Tạp Lạc Tư không phải bất hòa sao?” 
“Xin lỗi, tại đối với ngươi, ta đương nhiên cùng hắn nhất trí.” Xin lỗi của Tạp Thác Nhĩ không chút thành ý. 
“Khả là như thế này, An Nặc sẽ không có sủng vật a.” Tử La Lan còn nói, “Dã Vọng ol không có sai lầm như thế truyền ra đi.” 
“Chúng ta biết cách tránh xì căng đan, Tạp Lạc Tư đối với việc này rất sở trường.” Tạp Thác Nhĩ lần thứ 2 nói. 
“Không được!” Tử La Lan khăng khăng, hắn tuyệt không muốn ly khai khỏi An Nặc, tuy rằng An Nặc luôn luôn một bộ cự tuyệt, thế nhưng có đôi khi, Tử La Lan thấy mình không thể đặt y xuống, huống chi chuyện tình Kỵ Sĩ Chi Huyết còn chưa có rõ ràng. 
Tạp Thác Nhĩ nhẹ nhàng buông cổ tay Tử La Lan ra, cũng không tính nhiều lời trong chuyện này, dù sao Tạp Lạc Tư cũng sẽ biết cách đối phó. 
“Ngươi không thể như vậy! Chí ít … ngươi phải nói cho ta biết, vong linh là chuyện gì xảy ra?” Tử La Lan kêu lên, “Tạp Lạc Tư cũng biết chuyện ‘vong linh’ sao ?” 
“Ta không biết … Vong linh, ta cũng không có hướng hắn báo cáo, về phần hắn có hay không thông qua con đường khác để biết, ta không rõ ràng lắm.” Tạp Thác Nhĩ vô ý thức khoác tay áo, bày tỏ thái độ không muốn tiếp tục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288703/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.