Tử La Lan ủy khuất cực kỳ, hắn nhìn cửa sổ lầu hai, không xác định được cánh của mình có thể hay không chống đỡ bay tới lầu hai.
An Nặc sắc mặt nhìn không tốt lắm, vì thế Tử La Lan vỗ vỗ cánh chuẩn bị bay lên. Hắn vừa vỗ cánh vài cái, đã bị Kỵ Sĩ Chi Huyết nâng lên: “Chủ nhân ngươi thật sự đáng sợ nha, ta đem ngươi lên thôi.”
Tử La Lan vừa định cảm kích thiếu niên tóc vàng, ai biết thiếu niên quay đầu liền đối với Phượng Hoàng đứng ở trên bả vai nói: “Xem nó chân ngắn tay ngắn, cánh lại nhỏ, còn béo như vậy…Chúng ta đưa nó đi lên đi.”
Phượng Hoàng màu vàng ngoan ngoãn gật đầu, hơn nữa toát ra cái loại ánh mắt ‘vì có một chủ nhân tốt mà hạnh phúc’ , Tử La Lan tức giận nhìn bọn họ, đối với bên ngoài của mình bất mãn cực kỳ.
Chẳng qua bất mãn cứ bất mãn, Tử La Lan tuyệt không nghĩ đi bậc thang thật dài, hoặc dùng một đôi cánh nho nhỏ toàn thịt bay đến trên cửa sổ lầu hai của An Nặc, cho nên hắn vui mừng thanh nhàn, dứt khoát nằm ở tay thượng đẳng của Kỵ Sĩ Chi Huyết đợi y đem mình đưa đến trong phòng An Nặc.
An Nặc khuôn mặt bình tĩnh, thật giống như người khác thiếu hắn một trăm vạn, hơn nữa còn không tính bộ dáng.
Tử La Lan thật cẩn thận vỗ vỗ cánh, bay đến nằm úp sấp trên vai của An Nặc. Từ góc độ của hắn có thể thấy khuôn mặt nghiêng âm trầm của An Nặc, cái trò chơi này làm thật tốt, Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-gia-huu-quai-sung/1288665/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.