Hai người lượn một vòng trên đỉnh núi rồi ngồi xuống đình ăn đồ mua trên đường.
Trương Tri cau mày: “Sớm biết thế này đã mang theo bộ bài rồi.“
Kiều Dĩ Hàng liếc hắn: “Leo lâu thế chỉ để chơi bài không bị quấy nhiễu thôi hả?“
Trương Tri: “Giờ chán quá.“
“Thực ra có rất nhiều chuyện có thể làm tại đỉnh núi.“
Mắt Trương Tri sáng rực, muốn cười lại phải khống chế lại: “Chẳng nhẽ anh muốn thực hiện kế hoạch hai?“ Trên mạng nói lên đến độ cao hơn sẽ dễ dàng hưng phấn, không biết là thật hay giả. Ngọn lửa nghiên cứu trong lòng hắn lại bốc cháy rồi!
“Cậu một ngày không nhị* liền khó chịu à?“ Kiều Dĩ Hàng tức giận trừng hắn.
Trương Tri trịnh trọng nói: “Nếu anh đồng ý, nhị tôi cũng chịu.“
*nhị ở đây có ý là kế hoạch 2 của Trương Tri đó, cũng có nghĩa là ngu ngơ. Kiều Dĩ Hàng vừa có ý nói Trương Tri sao cả ngày cứ nhắc tới cái kế hoạch 2 vừa có ý trêu Trương Tri cả ngày không ngốc nghếch ko chịu đc à với hy vọng bạn ý quên cái kế hoạch 2 đi. Trương Tri thì chỉ cần thực hiện được kế hoạch 2, mang tiếng ngốc cũng không sao.
Kiều Dĩ Hàng cũng trịnh trọng nhìn lại hắn, lắc đầu: “Chết cũng không.“
Trương Tri nhụt chí: “Vậy anh nói xem làm gì?“
“Tỷ như, ách, ngâm thơ hay gì gì đó?“ Kiều Dĩ Hàng lo lắng không đủ.
“Dâm thi? Phải bao nhiêu dâm?“ Trương Tri từ ủ rũ lập tức chuyến sang vẻ gian tà.
“…“ Kiều Dĩ Hàng cúi đầu ăn tiếp.
Hai người yên lặng ăn hết bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289798/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.