*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dập máy, Kiều Dĩ Hàng ngây người trên sô pha, nhìn trần nhà.
Rất nhanh, chuông di động lần thứ hai vang lên, giọng ghen tức của Trương Tri truyền tới: “Vừa rồi anh nói chuyện với ai mà lâu vậy?“
Kiều Dĩ Hàng lẳng lặng nghe, chờ đối phương oán hận xong mới buồn bã nói: “Tôi muốn gặp cậu.“
Ngay lập tức điện thoại vang lên tiếng chuỗi dài tít tít tít.
Nửa giờ sau, Trương Tri mệt mỏi mở cửa bước vào.
“Làm sao thế?“ Trương Tri ngồi xuống cạnh hắn. Để vào cửa thuận lợi, hắn nhờ Trương Phục Mãn giúp xử lý đám nhà báo dưới nhà.
“Đói bụng rồi.“ Kiều Dĩ Hàng chăm chú nhìn hắn.
Ôn nhu trong mắt Trương Tri lập tức biến thành phiền muộn: “… Vậy gọi đồ ăn.“
“Lười.“ Kiều Dĩ Hàng thản nhiên đáp.
Trương Tri thở dài, cởi áo khoác đứng lên, xắn tay áo bước về phía phòng bếp: “Tủ lạnh còn gì?“
Nhìn bóng lưng của hắn, gương mặt Kiều Dĩ Hàng chậm rãi lộ ra nụ cười.
Hắn bắt chéo chân: “Tôi muốn ăn canh xương hầm…“
Cửa tủ lạnh bị mở ra, Trương Tri lật đi lật lại hồi lâu, đen mặt đi ra: “Chỉ có mì canh xương Khang sư phụ thôi. Tôi giúp anh ăn mì.“
“Ách, vậy còn gì khác không?“
“Có. Tỏi, gừng tươi, hành.“
“Còn có?“
“Xì dầu, giấm, muối, đường.“
“… Mì kia hay là đừng vớt ra đi?“
Trương Tri nhìn hắn rồi đi ra cầm áo khoác: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289796/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.