Trương Phục Huân thấy ngực sôi trào một cỗ tức giận hệt như những lần Trương Tri chọc giận hắn nhưng hắn rất nhanh áp chế xuống, chỉ là sắc mặt trầm trọng hơn: “Mồm mép của ngươi không sai. Ta thấy dù không làm nghệ sĩ ngươi cũng không lo đói.“
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Hắn lẳng lặng nhìn Kiều Dĩ Hàng, chờ vẻ thất sắc hiện ra.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Không dựa vào mồm mép, ta cũng không sợ đói.“ Hắn tiến lên hai bước, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp chỉ còn cái bàn.
Do đang ngồi, Trương Phục Huân bắt buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Phục Huân lơ đãng nhích ghế ra sau.
Kiều Dĩ Hàng rút sổ tiết kiệm trong túi ra, mở tờ đầu tiên, giơ ra trước mặt Trương Phục Huân.
Ánh mắt Trương Phục Huân nhìn theo sổ tiết kiệm của hắn nhưng vì động tác Kiều Dĩ Hàng quá nhanh, hắn chỉ thấy một dãy số dài, những thứ khác không thấy rõ.
Kiều Dĩ Hàng: “Ta đã tính rồi, số tiền tiết kiệm này hoàn toàn có thể đủ cho hai người sống cả đời.“ Hắn dừng chút rồi bổ sung thêm, “Kể cả khi không có việc làm.“
Ánh mắt Trương Phục Huân dữ tợn: “Ngươi muốn con ta theo ngươi chịu khổ?“
“Không phải là chịu khổ.“ Kiều Dĩ Hàng lại quơ sổ tiết kiệm ra trước mặt hắn, “Ta cam đoan, ít nhất cũng không phải khổ cực làm việc mười mấy tiếng đồng hồ một ngày như bây giờ.“
Trương Phục Huân lạnh lùng trừng hắn: “Ngươi định để con ta ăn nhuyễn cơm*?“
(ý là có ăn mà không phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289790/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.