Qua mười hai giờ, thang máy một lần nữa được khởi động.
Trừ vị thư ký được phóng thích về nhà, chẳng ai chú ý cả.
Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng xếp bằng trên đất, dựa vào phiến kính cửa sổ.
Bánh ngọt đặt ở giữa, hai người dùng dĩa chậm rãi ăn từng miếng từng miếng một. Cái bánh này là Kiều Dĩ Hàng mua đại ở cửa hàng gần trường quay. Vì thời gian có hạn nên ngoài bánh ngọt, bọn họ chỉ có hai chén nước lọc.
Kiều Dĩ Hàng vì phải giảm béo nên chỉ ăn vài miếng, Trương Tri thì phụ trách cạo bơ phần bánh của hắn.
“Lỡ như tôi phát phì thì tính sao đây?“ Trương Tri vừa ăn bơ vừa cười hỏi.
Kiều Dĩ Hàng không thèm ngẩng đầu lên: “Đi hút mỡ.“
Trương Tri tức giận: “Anh không thể nói dễ nghe hơn sao?“
Kiều Dĩ Hàng: “Hút mỡ chắc chắn sẽ giảm béo được.“
Trương Tri: “…“
Kiều Dĩ Hàng buông dĩa, nâng tay xem giờ: “Ngồi thêm một lúc nữa là tôi phải đi rồi.“
Trương Tri cau mày: “Nhanh thế sao?“
“Liên đạo diễn chỉ cho có ba giờ nghỉ thôi.“ Kiều Dĩ Hàng nói, “Hai giờ còn phải quay cảnh truy bắt trong đêm.“
“Hai giờ?“ Trương Tri nâng tay sờ quầng thâm dưới mắt Kiều Dĩ Hàng, “Anh nằm nghỉ một lát đi. Đến giờ tôi gọi anh dậy.“
Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: “Tôi phải về nhà một lúc.“
“Làm gì?“
“Lấy sổ tiết kiệm.“
“… Anh sợ tôi cầm sổ tiết kiệm chạy trốn?“ Trương Tri thề, nếu Kiều Dĩ Hàng nói phải, hắn sẽ tự tay bóp chết con người này!
Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Nếu sợ cướp, tôi đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289788/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.