Tửu lượng của hắn không kém nhưng hết lần này đến lần khác bị hơi rượu xông cho lâng lâng.
“Này, đứng lên.“ Thanh âm Trương Tri có chút thô ách.
Kiều Dĩ Hàng cọ cọ đầu vào bờ vai hắn.
“Ngủ ở đây sẽ bị cảm đó.“ Trương Tri vươn tay kia, đẩy đầu hắn ra.
Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt. Đầu óc vẫn thanh tỉnh nhưng lúc chợp mắt vừa rồi khiến cảnh vật trước mắt mơ mơ màng màng.
Trương Tri khoát tay hắn lên vai, cố sức nâng dậy: “Lên giường ngủ đi.“
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy thân thể không nghe lệnh, cánh tay trĩu xuống, hai người cùng ngã lăn ra ghế.
“Anh không sao chứ?“ Dù biết đệm ghế mềm nhưng Trương Tri vẫn hỏi.
“Ừm, không sao.“ Giọng Kiều Dĩ Hàng rất bình tĩnh, không nói lắp tẹo nào.
Trương Tri thấp giọng hỏi: “ Vậy anh có thể tự đi được không?“ Tiếp xúc với Kiều Dĩ Hàng làm thân thể hắn phản ứng càng ngày càng rõ.
Kiều Dĩ Hàng trầm tư một lát, cho ra kết luận: “Không thể.“
Trương Tri thở dài, quyết đoán cúi xuống, hít một hơi sâu, bế hắn lên.
Kiều Dĩ Hàng dù sao cũng là nam nhân mét tám, khi vừa nhấc hắn lên khỏi sô pha, Trương Tri cảm thấy hai tay như bị trọng lục hút xuống.
Nhưng cũng chỉ còn cách này, hắn dùng đầu gối đỡ lưng Kiều Dĩ Hàng một chút rồi chạy nhanh vào phòng ngủ, ngả về trước, gục trên giường.
“Đau.“ Kiều Dĩ Hàng dùng giọng trần thuật kháng nghị.
Trương Tri tức giận: “Anh đè lên tay tôi đấy.“ Hắn mất sức ba bò chín trâu mới lôi được tay mình ra.
Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289777/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.