Thấy Trương Tri bước vào, phản ứng đầu tiên của Kiều Dĩ Hàng là trợn tròn mắt, trong lòng chột dạ, không nhịn được mà liếc trộm Trầm Thận Nguyên. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ quan hệ giữa hắn và Trương Tri cộng tác ở công ty đĩa nhạc, không tính thân thiết. Sự xuất hiện của Trương Tri ở đây khó tránh khiến người khác nghĩ nhiều.
Trầm Thận Nguyên cũng sửng sốt nhưng rồi rất nhanh đứng dậy: “Trương.. Trương tổng giám cũng đến thăm tù à?“ Dù biết hắn là Chiến Hồn Vô Cực nhưng lần đầu gặp mặt trong hiện thực rất khó đem hình tượng hai người liên tưởng, đừng nói là gọi tên.
Lời vừa thốt ra, cả ba người ở đây đều 囧.
Trầm Thận Nguyên xấu hổ muốn đào hố chui xuống. Tất cả là do chức danh tổng giám kia làm hắn liên tưởng đến ngục giam, cuối cùng thuận miệng nói ra câu kia.
Kiều Dĩ Hàng cười giải vây: “Thực ra bị bệnh cũng chẳng khác vào tù lắm.“
Trầm Thận Nguyên nghĩ chút rồi quyết định giải thích: “Sư huynh, ta không có ý trù ẻo ngươi đâu.“
Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Ta biết, kiểu nói bóng gió tinh diệu này ngươi có muốn cũng không nghĩ ra được.“
“…“ Trầm Thận Nguyên cẩn thận ngẫm lại câu này. Sao nghe không đơn giản chút nào nhỉ?
Trương Tri xách theo một túi đồ lớn, yên lặng tới cạnh giường rồi lôi từng thứ ra.
Sushi, cá om dưa, bò bít tết, pizza… Đồ ăn các nước tề tụ đầy đủ khiến mắt Kiều Dĩ Hàng có điểm mệt. Chắc chắn hắn tới để phá rối! Nhiều món thế này, trừ phi Trầm Thận Nguyên ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289775/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.