Kiều Dĩ Hàng lao thẳng xuống lầu, cũng không để ý tới mưa, chạy tới ven đường thuận tay vẫy một chiếc taxi về nhà.
Taxi luôn là được công nhận là sát thủ đường phố.
Kiều Dĩ Hàng chưa kịp chỉnh đốn lại tâm tình đã đến được đích.
“Nhanh vậy sao?“ Kiều Dĩ Hàng nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, ngẩn người.
Tài xế: “Có cần đi thêm vòng nữa?“
“Không cần.“ Hắn nhớ ngày Trương Tri lấy được bằng lái, hôm đó cũng không xuống xe, cũng đi hóng gió, cuối cùng gặp phải một bà lão cổ quái. Hắn nhanh chóng trả tiền xuống xe lên nhà.
Vào nhà, đóng cửa lại, Kiều Dĩ Hàng giờ mới cảm thấy tim mình đập ổn định. Chỉ là ký ức về độ ấm còn lưu lại trong miệng khiến hắn vừa nghĩ đã đỏ mặt.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Nếu là bình thường, cửa cùng vách tường đủ dày để chặn mọi tiếng ồn nhưng giờ hắn đang đứng ngay cạnh cửa, lỗ tai lại linh mẫn hơn bao giờ, thậm chí đối phương đi đến đâu hắn cũng nghe ra được.
…
Trương Tri đuổi theo sao?
Lòng bàn tay Kiều Dĩ Hàng ướt đẫm mồ hôi.
Với lời tỏ tình của Trương Tri, hắn còn chưa điều chỉnh tốt tâm tình. Nói ra được những lời kiên quyết như thế, nếu Trương Tri sống chết bám lấy hắn, hắn cũng chẳng biết phải làm được gì. Bị người cùng giới tỏ tình là lần đầu, cũng không có tiền lệ để tham khảo.
Chẳng nhẽ coi hắn là sắc lang đánh cho một trận?
… Nhưng như vậy thật giống như tự nhận bản thân là đối tượng bị quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289765/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.