Kiều Dĩ Hàng nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cảm thấy mình đứng giữa người nhà bọn họ thực mất tự nhiên nên cẩn thận mở miệng: “Có thể để ta ngồi xuống trước được không?“
Bốn người kia đồng loạt nhìn sang.
Kiều Dĩ Hàng cười khan: “Chỉ chỗ là được rồi, ta tự đi được.“ Ai có thể cho hắn biết, rõ ràng hắn tặng cả quà lẫn phong bì mà sao giờ đến chỗ ngồi cũng không có là sao?
Thậm chí hắn hoài nghi lời mời ngồi ở bàn trên căn bản là để đuổi người. Làm gì có ai mời bạn con mình lên ngồi chỗ đó chứ! Có phải bạn gái đâu!
Trương Tri rất muốn giải vây nhưng hắn cũng như Kiều Dĩ Hàng, mù tịt về việc an bài chỗ ngồi nên đành nhìn sang Trương Thức Khiêm.
Trương Thức Khiêm tỉnh lại: “Không bằng ngồi ở…“
Mấy chữ phía sau bị át bởi tiếng ồn ào từ cửa vọng lại.
La Thiếu Thần cùng người thanh niên lúc nãy đi trước như lính mở đường, phía sau là vài vị trung niên gầy béo khác nhau nhưng khí độ đều bất phàm. Mấy vị này chắc đều là chỗ thân quen, cười tươi còn hơn hoa trong tiệc cưới.
Băng sương trên mặt Trương Phục Huân nhanh chóng tan rã. Ông vỗ vai Trương Thức Khiêm, đi tới chỗ tân khách.
Trương Thức Khiêm thức thời kéo tân nương theo sau.
Bọn họ vừa rời đi, núi lớn trên vai Kiều Dĩ Hàng cũng sụp. Hắn không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tri cũng như trút được gánh nặng lớn, lập tức đảo mắt tìm chỗ ngồi: “Chúng ta ngồi đâu đây?“ Vì mấy chỗ cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289744/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.