Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống.
Hai người đều im lặng nhìn mặt kính đối diện.
Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Vì liên quan mật thiết đến lợi ích bản thân, Kiều Dĩ Hàng cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Hắn nói hai giờ chiều ghi âm.”
Cao Cần nhấc tay xem đồng hồ: “Đừng vội. Còn ba tiếng nữa.”
Nhãn tình Kiều Dĩ Hàng sáng lên: “Ngài có cách giải quyết?”
“Không có.” Cao Cần dứt khoát trả lời, “Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ gặp qua chuyện này.”
Kiều Dĩ Hàng ám chỉ: “Phải phòng ngừa cẩn thận.”
Cao Cần trơn tru đáp: “Vậy nên mới cần bổ sung can-xi.”
“… Gần đây Cao đổng rất thích can-xi.” Kiều Dĩ Hàng dùng chính là ý trần thuật.
Ánh mắt Cao Cần chợt lóe sáng, trong đầu hiện lên dáng vẻ Phong Á Luân đem viên can-xi cùng bữa sáng đặt trên bàn mỗi ngày. “Vì xung quanh nhiều người thiếu can-xi lắm.” Hắn tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật.
Kiều Dĩ Hàng trầm mặc, chẳng biết là đang tự ngẫm hay đang im lặng kháng nghị.
“Lại nói tiếp,” Cao Cần tiếp tục, “Ngươi có thể tham khảo kinh nghiệm của em họ ta.”
“Em họ ngài?” Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ thật lâu mới nhớ ra Cao Cần có một người em họ, hình như cũng làm trong Y Mã thì phải nhưng nghe đồn đã bị Liên Giác Tu đem đi làm Liên phu nhân. Hắn hơi có chút bài xích với thủ đoạn nhưng làm việc thì phải nghe lệnh nên thấp giọng hỏi: “Kinh nghiệm gì?”
“Xe cấp cứu.” Cao Cần đáp.
Kiều Dĩ Hàng nhăn nhó: “Chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sao?” Hắn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289717/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.