Điện thoại di động bỗng rung lên khiến Kiều Dĩ Hàng giật mình. Hắn liếc mắt. Là số của Cao Cần.
Hắn tắt loa sau đó giả vờ hữu khí vô lực nhận điện thoại.
Giọng Cao Cần thần thanh khí sảng vang từ đầu dây bên kia, “Chuẩn bị đi, mười phút nữa ta đến.“
“A?“ Đến? Từng dây thần kinh của Kiều Dĩ Hàng đều run lên, “Giờ ta có muốn mời khách cũng không thể xuống bếp được.“
Cao Cần nói: “Yên tâm, trước khi ta chán ghét nhân thế thì ngươi sẽ không phải phiền não vì việc này.“
“… Vậy ý ngài là?“
“Chút nữa tới trường quay.“
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đau đầu, “Trường quay? Có điều tay ta…“
“Đạo diễn đã kêu biên kịch sửa lại kịch bản rồi.“
“Vậy nên?“
“Vậy nên tay của Cô Duẫn Hạo cũng không cẩn thận mà bị trật khớp.“ Cô Duẫn Hạo là tên nam chính của “Cây hạnh phúc“.
Đối với năng lực thích ứng đến cực đại của đạo diễn Kiều Dĩ Hàng không còn phản ứng gì ngoài há hốc mồm.
“Còn tám phút.“ Cao Cần lười biếng nói.
Ba.
Kiều Dĩ Hàng dập điện thoại.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ta phải đi làm rồi.
Chiến Hồn Vô Cực:?
Chiến Hồn Vô Cực: không phải là được nghỉ sao?
Tiểu Thuyền: bạn gái đào hôn.
Tiểu Thuyền: của ông chủ.
Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||
Tiểu Thuyền: vậy nên tâm tình ổng hiện giờ rất không tốt, nhân viên phải lập tức đi làm.
Chiến Hồn Vô Cực: …
Kiều Dĩ Hàng cũng chẳng quan tâm lý do mình bịa có kỳ quặc, có ngu ngốc thế nào liền lập tức logout. Thực ra nhân sinh kỳ quặc là chuyện thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dien-ki-nhat-luu/1289698/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.