Olidel tuôn ra một cái mũ giáp chiến sĩ, một cái pháp quan mục sư, một cái nón che mặt của đạo tặc, và một vài thứ trang bị khác, còn thêm một đống kim tệ dùng mắt thường cũng biết là rất nhiều. 
Phân chia trang bị tiền vàng đạt được vẫn là một quy định bất thành văn, đó là phân theo công lao cao thấp mà chia. 
Lần này có thể thành công đánh gục Olidel có hai người không thể không kể công: Lô Vượng Đạt cùng Nhân Khẩu Phiến Tử, cho nên đoàn người nhất trí đồng ý, mũ giáp chiến sĩ cùng pháp quan mục sư đều giành cho bọn họ. 
Nhân Khẩu Phiến Tử thấy mọi người thịnh tình thân thiết, hắn biết cho dù mình mở miệng nói muốn lấy thì cũng đúng với hiệp nghị giữa hắn cùng Ngắt Hạnh Đầu Tường trước kia, nhưng hắn càng biết con người ta không thể có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ vì cái lợi trước mắt mà bỏ đi ích lợi lớn lao, cho nên hắn cười cười nói:“Ta đây cũng chỉ là viện trợ một tý xíu thôi.” 
Nhân Khẩu Phiến Tử làm như vậy đã nhận được Ngắt Hạnh Đầu Tường tán thưởng. 
Hướng Thiên Nhất Tiếu không nói một lời, chuyển hướng Lô Vượng Đạt “Tiểu Đạt.” 
Được Huyết Đồng – Tình Hỏa mát xa chân thoải mái đến đôi mắt đều nheo lại, Lô Vượng Đạt nói “Cho ta ba cái lông chân là được.” 
“……” 
Hướng Thiên Nhất Tiếu vẫn cảm thấy bản thân mình sau nhiều ngày bị độc hại thì đã có thể thích ứng, nhưng hắn đã quên 囧 là vô cực hạn, không có 囧 nhất chỉ có càng 囧. Vì thế tùy tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dao-moi-thoi-dich/1289536/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.