“Vậy…Nè” Lô Vượng Đạt hướng Doãn Thịnh Sâm vẫy trảo “Ngón tay anh có khỏe không?” 
“……” Doãn Thịnh Sâm đột nhiên dụi đầu vào cổ Lô Vượng Đạt “Câm miệng.” 
Tuy rằng bản thân đã chuẩn bị tốt tâm lý để ở chung với Lô Vượng Đạt, nhưng hiện tại xem ra về điểm chuẩn bị này có vẻ không đủ, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết ngay sau đó hắn sẽ đột nhiên nghĩ ra cái gì, hoàn toàn không thể ấn bình thường để đoán. 
Ngẩng đầu nhìn thiên không theo khe hở của màn trúc, không sao, bọn họ có chính là thời gian, luật động nhanh hơn, trọng trọng va chạm, làm cho người dưới thân kêu to ra tiếng, làm tiếng rên rỉ càng thêm gấp, làm cho hắn không rảnh suy nghĩ đến chuyện nào khác nữa…… 
Thẳng đến hoàng hôn buông xuống, trời chiều đem ánh nắng mờ nhạt xuyên qua màn trúc, ở trên người hai kẻ đang giao triền vẽ ra từng vệt sáng dài. 
Tiếng chuông cửa cực kì kiên nhẫn lại còn bấm liên tục, như đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của hai người bên trong. 
Doãn Thịnh Sâm khó chịu, mi càng lúc càng nhíu chặt, gân xanh trên cái trán liên tiếp giật giật. 
Đầu Lô Vượng Đạt ở trong ngực Doãn Thịnh Sâm càng chui càng đi xuống, cuối cùng chỉ còn lại có một cái thí thí trắng noãn nộn nộn đối mặt với Doãn Thịnh Sâm. 
Sau khi Doãn Thịnh Sâm in lên cái mông kia năm dấu ngón tay, bất đắc dĩ mặc vào áo tắm đi ra mở cửa. 
Cánh cửa mới vừa mở ra “Tiểu Đạt…… Á? Huyết Đồng.” Đinh Linh Linh thấy rõ người mở cửa, một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dao-moi-thoi-dich/1289494/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.