Liệp Vương ngao một tiếng liền rống lên khóc. 
“Ngươi xem đi, kêu ngươi đập đầu chết ngay, ngươi lại luyến tiếc.” Lô Vượng Đạt dùng trảo vỗ vỗ đầu Liệp Vương, xem như an ủi. 
Liệp Vương càng ngao càng lớn tiếng, khá vậy mà gào khan liền thôi. 
Những người khác cũng không hiểu ra sao “Lão yêu bà đối hắn làm cái gì rồi?” 
“Nga nga, không khóc không khóc” Lô Vượng Đạt giống như hống cục cưng “Trinh tiết là loại nếu mất thì cứ mất thôi, cũ không đi mới không tới nha.” 
Liệp Vương thút thít “…… Ta chỉ muốn nguyên trang thôi.” 
Lô Vượng Đạt:“……” 
“Hơn nữa” Liệp Vương xì nước mũi lên mặt Lô Vượng Đạt “Ai nói trinh tiết ta mất.” 
Lô Vượng Đạt dùng trảo lau nước miếng trên mặt “Vậy ngươi khóc cái khỉ gì?” 
“Ta là đang khóc…… Bọn họ tới quá nhanh.” Liệp Vương căm giận “Đã kêu bọn họ một chốc mới vào rồi mà.” 
“……” Lô Vượng Đạt ngẩng đầu nhìn đoàn người nói:“Xem ra hắn bị tổn thương không nhẹ, nhất là não bộ, hết thuốc chữa rồi, trực tiếp cho hắn xuống mồ an nghỉ đi thôi.” 
“A ” trong tiếng kêu thảm thiết của Liệp Vương, hắn bị trồng ngay trong viện tử, để mỗi cái đầu nhô ra để thực hiện nhiệm vụ quang hợp a. 
Đoàn người lại đi chia mấy thứ mà lão yêu bà để lại. 
Trên mặt đất có tám rương báu vật nhỏ, mỗi người tùy tay lấy một cái, những người khác cảm thấy phó bản này thấp hơn so với cập bậc của bọn hắn, vừa thấy bên trong không phải Tịnh Ma Chi Nhãn liền ném đi. 
Chỉ có Lô Vượng Đạt lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dao-moi-thoi-dich/1289481/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.